Anh rể thủ da^ʍ
“Ta X mẹ ngươi, ngốc X, ta chém chết ngươi, lão công, mau tới, ta bị bao vây ·····”
Khi Lam Chí Vĩ và Tiêu Tiểu Nghệ về đến nhà, trận chiến đấu bảng của Tiêu Tiểu Kiều đang diễn ra. Giữa trời nóng, chị ấy kích động ngồi xổm trên ghế, hai mắt sáng ngời, phun ra những câu chửi thề rẻ tiền, cho dù Lan Chí Vĩ có ở nhà, chị cũng sẽ không chút cố kỵ gọi người khác là chồng.
Chị gái mình làm việc không kiêng nể gì, Tiêu Tiểu Nghệ có chút lo lắng, trộm nhìn về phía Lam Chí Vĩ.
Kết quả, cô không nhìn thấy một chút bất mãn nào trên mặt Lam Chí Vĩ, vừa bước vào cửa, Lam Chí Vĩ đã bận rộn thu dọn các loại giấy và rác trên bàn máy tính, mở phần thịt nướng đóng gói và lấy bát đựng mì lạnh đặt nó trước mặt Tiêu Tiểu Kiều, không thúc giục chị ấy ăn mà chỉ dùng tay vò đầu chị, nhưng dù vậy, Tiêu Tiểu Kiều vẫn không cảm kích, mà lại giống như con nhím hất tay Lam Chí Vĩ ra.
“Đừng chọc em!”
Lam Chí Vĩ vẫn như cũ không tức giận, quay đầu nhìn về phía Tiêu Tiểu Nghệ.
“Tiểu nghệ đi tắm rửa đi, em có đồ ngủ không? Nếu không có thì để chị gái tìm một bộ cho em.”
“Mang theo, mang theo” Tiêu Tiểu Nghệ từ trên sô pha đứng lên, mang theo áo ngủ đi vào phòng tắm.
Vốn dị những chuyện này nên là chị gái Tiêu Tiểu Kiều quan tâm, nhưng chị cô lại nghiện internet, những lời này từ trong miệng anh rể làm cho Tiêu Tiểu Nghệ hoảng sợ.
Tiêu Tiểu Nghệ một bên cởϊ qυầи áo, một bên không ngừng tìm kiếm những món đồ liên quan đến anh rể, cũng không có mục đích gì, chỉ là không khống chế được muốn nhìn.
Khăn lông, bàn chải đánh răng, dao cạo râu, qυầи ɭóŧ lủng lẳng ·······
Chờ Tiêu Tiểu Nghệ bước ra khỏi phòng tắm với mái tóc ướt, trận chiến của Tiêu Tiểu Kiều đã kết thúc, chị đang xem chương trình TV trên máy tính thở dài ngao ngán.
Chị liếc nhìn bộ đồ ngủ của Tiêu Tiểu Nghệ rồi nhìn xuống ngực mình, lầm bầm nói.
“Tiểu nha đầu đang dậy thì, phát triển tốt như vậy, chắc có bạn trai rồi.”
“Không có” Tiêu Tiểu Nghệ nhanh chóng thề thốt phủ nhận.
Tiêu Tiểu Kiều một bĩu môi: “xí, chị của em là người từng trải khi một đứa con gái nhỏ như em đang độ tuổi xuân thì, đám tiểu tử kia chắc chắn sẽ cấu kết với nhau, tin chị, nhất định phải làm cho bọn họ đeo bαo ©αo sυ, nếu có chuyện gì em hãy nhờ anh rể chặt đạo cụ của bọn họ!”
“Chị!” Tiêu Tiểu Nghệ lúc này rất khẩn trương, mặt đỏ sắp rỉ máu.
“Ha ha ha”
Nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của em gái, Tiêu Tiểu Kiều cười đến vô tâm.
Lam Chí Vĩ từ trong bếp bưng một bát thuốc đến giải vây cho Tiêu Tiểu Nghệ.
“Em đừng hàm hồ, tiểu Nghệ sao có thể giống em được, mau uống thuốc đi.”
“Sao lại không giống nhau, đây đều là di truyền, thời điểm mẹ còn trẻ cũng không phải đèn cạn dầu.”
“Được rồi, đừng nói nữa, mau uống!”
Tiêu Tiểu Kiều bây giờ cũng nhát gan, ánh mắt thê lương của cô cứ đảo qua đảo lại giữa bát canh thuốc và khuôn mặt của lão công mình.
Ước chừng một phút sau không chờ được lão công mình thỏa hiệp, Tiêu Tiểu Kiều căng da đầu nhận chén thuốc.
“Đại ca, em cho anh mặt mũi, em uống, anh muốn làm gì thì làm.”
Tiêu Tiểu Nghệ đứng ở một bên mong chờ anh rể nhìn váy ngủ của mình, nhưng thật không may, từ đầu đến cuối ánh mắt của anh rể không nhìn đến cô.
Nếu nói ưu điểm về nơi cô ở bây giờ, thì Đông Bắc một năm bốn mùa rõ ràng, nhược điểm là, chết cóng vào mùa đông và nóng vào mùa hè, nhưng vẫn có sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm, mở cửa sổ ra, để gió đêm giữa mùa hè thổi vào, dễ chịu hơn một chút so với bật điều hòa.
Lam Chí Vĩ đang bận lau sàn trong phòng khách, trong khi chị gái cô vẫn đang xem chương trình truyền hình, hai người câu được câu không nói chuyện với nhau, trong khi Tiêu Tiểu Nghệ nằm trên giường của chị gái và anh rể, tiếp tục tìm kiếm các đồ vật liên quan đến anh rể của cô.
Cô thấy có một chồng sách trên bàn cạnh giường bên kia, cô biết rất rõ tính cách của chị mình, những quyển tiểu thuyết người lớn chị ấy còn không đọc nổi ba chương, thì chắc chắn những quyển sách kia là của Lam Chí Vĩ.
Do dự hết lần này đến lần khác, Tiêu Tiểu Nghệ lăn qua bên mép giường bên kia, tò mò đánh giá những quyển sách, phần lớn là truyện ký của những người nổi tiếng, chẳng hạn như truyện ký của Đỗ Nguyệt Sanh Truyền, chỉ duy nhất có một quyển sách làm Tiêu Tiểu Nghệ chú ý là "Đi bộ trong đêm trắng" "của Higashino.
Cô giống như ăn trộm lôi quyển sách ra cẩn thận mở trang tiêu đề, trên đó viết vài dòng. Chữ không đến nỗi xấu, viết rất nghiêm túc.
Bình sinh chưa hưu thiện quả
Chỉ ái gϊếŧ người phóng hỏa
Đột nhiên đốn hợp kim có vàng thằng
Nơi đó xả đoạn ngọc khóa
Sông Tiền Đường thượng triều tin tới
Hôm nay mới biết ta là ta
Đem sách nhẹ nhàng để lại chỗ cũ, Tiêu Tiểu Nghệ nằm thẳng ở trên giường, trong lòng nghĩ tới vị trí anh rể ngủ mỗi ngày, mũi ngửi được mùi hương thoang thoảng trong không khí, thành phần thuốc lá hơi nhiều nhưng có mùi rất thơm, cô nhịn không được nghiêng người dán mặt lên giường chậm rãi ngửi hương vị kia, bất tri bất giác liền ngủ thϊếp đi.
Không biết qua bao lâu, Tiêu Tiểu Nghệ bị cảm giác muốn đi tiểu đánh thức, có lẽ là do uống bia nên cảm giác muốn đi tiểu khác ngày thường.
Trong phòng một mảnh yên tĩnh, chị gái nằm kế bên cô ngủ rồi, Tiêu Tiểu Nghệ buồn ngủ không muốn đứng dậy, nghẹn đến nóng nảy mới mơ mơ màng màng xoay người xuống giường, dép lê cũng không xỏ, để chân trần đi về phía nhà vệ sinh.
Bước tới cửa, cô chợt nhớ ra anh rể đang ở phòng khách, cũng không biết ngủ chưa, nghĩ nghĩ muốn đi thăm dò thử.
Lam Chí Vĩ nằm trên sô pha với phần thân trên để ngực trần và một trong hai tay anh đang gối đầu, bởi vì vóc dáng quá cao nên hai cẳng chân rũ ở bên ngoài.
Ánh trăng trắng sáng soi rõ những hình xăm trên cơ thể rắn chắc của anh, anh nhắm nghiền hai mắt hàng mi dài rũ xuống, Tiêu Tiểu Nghệ nghĩ anh ngủ rồi, nhưng lông mày hơi nhướng lên.
Thân thể anh trong trạng thái căng chặt, khiến cho cơ bắp trên vai và đường nét cơ bụng trở nên rõ ràng, cơ thể hơi hơi run rẩy.
Khi tầm mắt cô dọc theo đường cong cơ thể xuống thân dưới anh, Tiêu Tiểu Nghệ trong lòng nhảy dựng, trong lúc nhất thời phía dưới cô có một dòng nướ© ŧıểυ rỉ ra không kiềm được.
Chỉ thấy Lâm Chí Vĩ nằm trên sô pha nắm lấy côn ŧᏂịŧ thô tráng ngạo nghễ của mình vuốt từng cái lên xuống, Tiêu Tiểu Nghệ thậm chí còn nhìn thấy dòng nước lóng lánh trên qυყ đầυ.