Mặt trời lên cao, Tây Thành một lần nữa lại nhộn nhịp.
So với hôm qua, hôm nay quảng trường còn đông hơn rất nhiều, đây có thể quy về hiệu ứng truyền miệng. Trận chiến ngày hôm qua quả thực ít nhiều đã mở mang tầm mắt cho biết bao nhiêu người.
Thậm chí, phàm nhân vào lúc này nhìn những tu sĩ tranh đấu trên lôi đài kia cũng không còn quá sợ sệt như trước. Ít nhất, những tu sĩ này so với ‘tiên nhân’ trong suy nghĩ của họ còn kém không ít mấy con phố. Đơn thuần về cảm giác thì có lẽ vẫn còn chút gần gũi.
Mặt khác, hôm nay ngoại trừ các vị đại lão Nguyệt Hải Thành ra thì Tứ Đại thế gia cũng đến quan chiến, nhất là những người đã chắc nịch danh ngạch trong tay.
Chuyện này cũng không quá khó hiểu. Nguyệt Hải Thành có hai mươi danh ngạch, đồng nghĩa với hai mươi người sẽ được bước vào Hạo Nhiên Thư Viện tu hành.
Hai mươi người này trước mắt là đối thủ nhưng vào Hạo Nhiên Thư Viện, bọn họ là đồng bạn. Đã là đồng bạn thì vẫn nên bồi đắp tình cảm mà hiểu nhau hơn đôi chút.
Ngay khi những người này xuất hiện, bên dưới khán đài liền có chút xôn xao. Tay chân chỉ chỉ trỏ trỏ, miệng không ngừng bàn luận.
Rút kinh nghiệm ngày hôm qua, hôm nay Lân đi rất sớm, kết quả ngựa quen đường cũ, hắn lại đến được đúng vị trí ngày hôm qua đã đứng. Nghe những người xung quanh bàn luận, sự chú ý của Lân cũng dần tập trung vào những người đằng kia.
Hắn có chút biến sắc bởi những người đó... rất mạnh. Hắn không rõ vì sao bản thân hắn nhận định như vậy nhưng thân thể hắn rất thật thà. Vừa nhìn thấy bọn họ, da gà da vịt đều nổi lên hết cả rồi.
Hắn không rõ bọn họ là ai, liền vỗ vai người bên cạnh mà hỏi:
“Vị đại ca này, cho ta hỏi...”
“Lại là ngươi à?”
Người kia đang trò chuyện với đồng bạn thì có người gọi, liền có chút hơi khó chịu nhưng cũng không để trong lòng. Ngoài dự tính của hắn là người gọi không ai ngoài cái tên ngốc hôm qua.
Cũng may, trải nghiệm hôm qua cũng đã cho hắn hiểu tên ngốc này vô tri đến bực nào rồi. Thế là hắn lại một mặt kiêu ngạo mà giải thích cho câu hỏi của Lân.
...
Những người đến quan chiến ngày hôm nay đều là thế hệ trẻ của Tứ Đại thế gia cùng Phủ Thành chủ. Đi đầu trong số đó là bốn thiếu niên nhân.
Người thứ nhất là Mặc Hinh Nhi - Cháu gái của Mặc Hưu, con gái ruột của Mặc Chính Doanh. Là Mặc gia thế hệ này đệ nhất nhân và cũng là người mạnh nhất dưới hai mươi tuổi tại Nguyệt Hải Thành.
Người thứ hai là Tô Thái Lâm - Tô gia thế hệ này đệ nhất nhân. Nghe đồn tính tình của người này rất hay bao che, hơn nữa còn đủ tàn nhẫn với địch nhân. Nhất là những kẻ tối ngày đánh chủ ý lên Tô Uyên.
Người thứ ba là Lý Khiêm - Lý gia thế hệ này đệ nhất nhân. Khác với những người khác, Lý Khiêm ít nói hơn cả, cũng an tĩnh hơn bất cứ ai.
Người cuối cùng là Thẩm Phong - Thẩm gia thế hệ này đệ nhất nhân. Nói đến Thẩm Phong thì phải đề cập đến dung mạo của hắn, so với một Lý Khiêm âm trầm, một Tô Thái Lâm nóng tính thì Thẩm Phong hào hoa phong nhã hơn hẳn.
Thẩm Phong đối nhân xử thế có thể nói là tốt nhất trong thế hệ này nhưng với những kẻ có thực lực lại đi khinh thường bản tính này của hắn. Nhưng cũng không dám trước mặt nói thẳng, ai bảo hắn có thực lực cao cường làm gì.
Đó là bốn nhân vật phong vân nhất Nguyệt Hải Thành ở thời điểm hiện tại, còn sau lưng đương nhiên là đội ngũ có danh ngạch trong tay rồi. Ngặt nỗi số lượng không đều.
Phủ Thành chỉ năm người, Lý gia ba người, Tô gia bốn người, Thẩm gia hai người cùng Tưởng gia hai người.
Thẩm gia thì bị Tô gia tróc đi một danh ngạch, chuyện này cũng không phải tuyệt mật gì ở Tây Thành nhưng tình huống của Tưởng gia là thế nào? Danh ngạch còn lại tại sao lại chạy sang Phủ Thành chủ rồi?
Cái này cũng là do Tưởng gia làm quá thẳng tay, độc chiếm gần hết thị trường kinh doanh của các thế gia trong thành, bao gồm Phủ Thành chủ. Thế là Phủ Thành chủ đành đi gõ một phen.
May mắn cho Tưởng gia, thế hệ này chỉ có mỗi Tưởng Thành Thiên tu hành được, ngoài ra còn có thêm một người khác nữa tại phân gia. Tưởng gia chủ vốn chưa bao giờ có ý định ném hai danh ngạch cho phân gia.
Phân gia càng mạnh, chủ gia liền gặp nguy. Nhưng Tưởng gia cũng không có lý do gì để vứt cái danh ngạch này đi, hành động củ Phủ Thành chủ vô tình lại trở nên hợp lý.
...
...
Thời điểm đến, lúc này lão giả từ Hạo Nhiên Thư Viện cuối cùng cũng xuất hiện, vô số tiếng cổ động nồng nhiệt vang lên từ phía khán đài. Lão giả rất hài lòng, lão rất hưởng thụ cảm giác này, rất nhanh lão liền tuyên bố:
“Tứ cường tranh đấu bắt đầu”
Bảng đấu ngày hôm qua vốn đã xếp xong, hôm nay chỉ việc trực tiếp thượng đài rồi chiến thôi. Khác với ngày hôm qua là đại chiến giữa thế gia và tán tu thì hôm nay đa phần chính là thế gia nội chiến.
Toàn thành đều chú mục vào trận tứ cường tranh đấu này bởi chỉ cần có người thắng thôi là đã trở thành chủ sở hữu của danh ngạch rồi.
Nhưng ở một khía cạnh khác, toàn thành này đều muốn xem vị tán tu Hiên Minh kia có thể đi xa đến mức nào, dù sao thì tán tu có thể đi đến được một bước này thật không dễ.
Trận Tứ Cường tranh này rất bùng nổ, pháp lực linh lực đều được dốc toàn lực ra mà chiến, mỗi một trận đấu đều là một trận ác chiến.
Khiến người người chấn kinh trong trận Tứ cường này chính là Hiên Minh. Đối thủ của hắn ngày hôm nay là một tu sĩ sử dụng loan đao. Loan đao vừa nhanh vừa quỷ dị, quả thực có khiến cho hắn gặp chút khó khăn nhưng chiến lực so với Diêu Thương Hải tựa hồ có chút kém.
Diêu Thương Hải ngày hôm qua mặc dù chỉ ra được đúng duy nhất một chiêu nhưng một chiêu đó hoàn toàn có thể nhất kích tất sát tu sĩ sử dụng loan đao này.
Cuối cùng, Hiên Minh liền chỉ còn nước áp sát, tung ra ba quyền đo ván đối thủ. Trên thực tế, Hiên Minh chỉ cần duy nhất một quyền mang lực lượng Luyện Khí cảnh tầng sáu đỉnh phong thôi là đủ kết thúc trận rồi.
Nhưng hắn từng là người thế gia a, hắn hiểu nhất cái gọi mất mặt mũi sẽ dẫn đến loại phiền phức như thế nào, vậy nên đành cho chút mặt mũi vậy. Ba quyền hẳn là đủ rồi.
Kết quả chung cuộc, tứ cường Tây Thành bao gồm Đỗ Trường Sơn, Liễu Liên Hoa, Hiên Minh cùng Doãn U Huyền. Bốn danh ngạch cuối cùng liền quy về bọn hắn.
Tuy nhiên, Hạo Nhiên chiêu sinh không phải chỉ có mỗi từng đó là xong. Với tu sĩ bình thường, có lẽ đến đây là đã đạt được mục đích nhưng ở tầm cỡ như bốn người bọn hắn, vị trí thứ nhất kia mới đáng giá.
...
Tuyên bố tứ cường xong, lão giả liền xuất hiện, trên tay mang theo một cái hộp gỗ, mặt trên có lòi ra bốn đầu sợi dây. Lão hướng về bốn người bọn họ rồi cười nói:
“Chúc mừng các ngươi đã đạt được danh ngạch. Con đường tu hành của đám tiểu tử các ngươi từ bây giờ mới chính thức bắt đầu, thành hay bại đều là ở lựa chọn của bản thân, các ngươi nhớ lấy”
Bốn người đồng thời chấp tay đáp:
“Đa tạ đạo sư chỉ điểm”
Lão giả mỉm cười hài lòng, tiếp theo, lão liền đưa cái hộp gỗ ra trước bọn hắn rồi nói:
“Trong này có hai sợi dây tạo thành bốn đầu, hai người nào trúng cùng sợi dây liền trở thành cặp đấu. Hai người thắng cuộc liền đánh trận chung kết, đã hiểu rồi chứ?”
“Bẩm đạo sư, đã hiểu”, bọn hắn đồng thanh đáp
Sau đó, mỗi người liền phần mình mà nắm lấy một sợi dây, thao tác trông rất nhanh, kỳ thực đây lại là một quá trình tính toán cẩn thận. Bọn hắn ai cũng đều nhắm về giải thưởng bí ẩn kia, tự nhiên không muốn trận đầu đã gặp phải cường địch rồi.
Nắm lấy dây xong, hộp gỗ liền vô thanh vô tức biến mất đi, để lộ ra hai sợi dây kia.
Liễu Liên Hoa đang từ vẻ mặt bình thường trong chốc lát liền tối sầm lại, nàng có chút khó coi mà hướng về Hiên Minh nói ra:
“Sao lại là ngươi?”
Đấu cặp với Liễu Liên Hoa không ai khác chính là Hiên Minh, với hắn mà nói, chỉ cần đối thủ không phải là Khương Hy thì hắn không cần phải tránh chiến. Nào ngờ lại trúng phải nữ nhân này, đành đưa tay lên gãi đầu đáp:
“Làm sao ta biết được”
Không chỉ Liễu Liên Hoa mà Doãn U Huyền lúc này cũng không thể nào cười nổi, hắn vậy mà lại bóc trúng Đỗ Trường Sơn. Truyền ngôn tại Nguyệt Hải Thành này, Đỗ Trường Sơn chính là người mạnh thứ năm, chỉ sau bốn tên biếи ŧɦái ở ngoài sân kia thôi.
Doãn U Huyền đυ.ng phải hắn chẳng phải là trực tiếp từ bỏ cái giải thưởng kia sao?
Thế là hắn điên cuồng mà tính toán đối sách ở trong đầu. Nào ngờ, lão giả kia đã giáng xuống một đoạn lôi kích phi thường đau đớn:
“Tranh nhị cường, trận đầu tiên, Doãn U Huyền đấu với Đỗ Trường Sơn”
Doãn U Huyền kém tí nữa đã chửi ầm ra ngoài miệng rồi, cũng may lý trí nhắc nhở hẳn rằng vị đối diện đây đến từ Hạo Nhiên Thư Viện a. Thế là đành cắn răng mà bước lên lôi đài.
...
Trận đấu bắt đầu, Doãn U Huyền liền nhanh chóng kéo dài khoảng cách với Đỗ Trường Sơn ra, đồng thời tụ pháp lực lại mà ra đòn.
“Phong Nhận”
Một chiêu Phong Nhận này ngày hôm qua phi thường nổi danh, bởi nó đã oanh sát một tu sĩ đồng cấp. Thậm chí đến tận bây giờ tu sĩ họ Lương kia nghe bảo còn chưa tỉnh đâu.
Phong Nhận vừa ra, Đỗ Trường Sơn híp mắt lại, hắn hạ thấp trọng tâm người xuống, kiếm ra khỏi vỏ mà chém đứt từng đường Phong Nhận. Động tác phi thường lanh lẹ, tựa như nước chảy mây trôi.
Kế tiếp, Đỗ Trường Sơn liền dậm chân mà phóng về phía Doãn U Huyền, kiếm trong tay loạn động.
“Đào Sương Kiếm Vũ”
Kiếm ra rất nhanh, tựa như những cơn mưa nhỏ mà đâm đến. Khoảng cách giảm dần, Doãn U Huyền cũng nhanh chóng đáp trả, hắn xoay nhẹ cổ tay, không rõ gió từ đâu thổi tới liền bao bọc hắn lại như một quả cầu.
“Cầu Phong Thuẫn”
Đỗ Trường Sơn biến chiên, tay nắm thẳng kiếm, bộ pháp bắt đầu thi triển mà chạy quanh phong cầu của Doãn U Huyền. Hắn chạy ngày càng nhanh, pháp lực theo đó mà nhanh hao đi.
Chứng kiến cảnh này, Doãn U Huyền cười lạnh.
“Rẹt”.
Máu tươi bắn ra, nụ cười của Doãn U Huyền chợt đông cứng lại. Hắn nhìn xuống một mảng ngực đỏ của mình, nơi đó từ bao giờ đã giờ đã có một vết thương do kiếm cắt ngang.
Bị thương đột ngột, pháp lực của Doãn U Huyền có chút đình trệ, theo đó phong cầu liền bắt đầu tán ra. Đỗ Trường Sơn lợi dụng tình huống này mà xuất ra lại một chiêu Đào Sương Kiếm Vũ.
Thấy vậy, Doãn U Huyền quát một tiếng:
“Đừng hòng”
Pháp lực của hắn bỗng dưng thôi động đến tột cùng, gió lại nổi lên tạo thành phong cầu nhưng phong cầu này rất nhỏ, chỉ bằng tầm trái dưa.
“Phong Nộ”
Doãn U Huyền phóng một chiêu này về phía Đỗ Trường Sơn, đồng thời từ trong giới chỉ của mình lấy ra một tấm phù lục, tâm hắn khẽ niệm rồi phóng tấm phù đó theo sau
“Hỏa Cầu phù”
Phù văn trên phù lục trong chớp mắt sáng lên rồi biến thành một viên hỏa cầu mà đánh về Đỗ Trường Sơn.
Đỗ Trường Sơn lúc này sắc mặt ngưng trọng lại, cổ tay xoay nhẹ, đường kiếm liền đổi. Trọng tâm người hắn liền ngã ra sau, một kiếm chiêu liền đánh từ dưới lên, chứa bàng bạc linh lực mà đẩy hai chiêu Phong Nộ cùng Hỏa Cầu ra phía sau.
Phong Nộ, Hỏa Cầu vừa rơi xuống sàn liền tạo thành một vụ nổ oanh động, khoét trên sàn một cái hố không nhỏ.
Doãn U Huyền chấn kinh, ánh mắt Đỗ Trường Sơn sắc lạnh mà xuất một kiếm chiêu chém về phía Doãn U Huyền.
Doãn U Huyền đau đớn mà ngã ra sau, sắc mặt có chút vặn vẹo.
Đỗ Trường Sơn không nương tay, liền xuất thêm một kiếm nữa chém hắn, hắn liền bị dọa sợ mà hét lên:
“Dừng tay, ta chịu thua”
Lời vừa ra, kiếm quang vừa vặn dừng ngay trên cổ Doãn U Huyền, sắc mặt hắn liền tái nhợt không còn giọt máu.
Lão giả một lần nữa lại xuất hiện, lớn giọng nói:
“Đỗ Trường Sơn thắng”
Tiếng hò reo liền vang lên.
...
...
Ở khu vực chờ, Hiên Minh lúc này tựa hồ có điều suy nghĩ. Kiếm thuật của Đỗ Trường Sơn quả nhiên có chút môn đạo, qua trận này, hắn cơ hồ đã xác định được Đỗ Trường Sơn đi theo con đường khinh và nhu.
Kiếm thuật cùng kiếm chiêu phụ thuộc vào tốc độ và biến chiêu.
Hiên Minh nhờ vào thể chất của mình mà ánh mắt của hắn cũng tinh tường hơn trước. Cầu Phong Thuẫn của Doãn U Huyền vốn dĩ bị thua là vì Đỗ Trường Sơn mượn lực của gió để đẩy tốc độ của kiếm lên, tốc độ đủ nhanh, Cầu Phong Thuẫn cũng không chặn được. Đó gọi là mượn lực.
Còn đoạn sau khi Đỗ Trường Sơn đẩy hai chiêu Phong Nộ cùng Hỏa Cầu này ra sau, Hiên Minh phát hiện ra hắn dùng chính là báng kiếm, báng kiếm chứa đầy pháp lực khéo léo không kích nổ hai chiêu đó mà còn tiện đường đẩy nó đi ra xa. Đây gọi là đẩy lực.
Trận chiến diễn ra không đủ lâu, Hiên Minh cũng không đủ thời gian để phân tích kỹ hơn. Nhưng biết được đối phương thuộc về trường phái ‘Nhu’ thì Hiên Minh không ngại nữa, bởi hắn vốn không sợ đối thủ ở trường phái này.
...
Sau khi Doãn U Huyền được đưa xuống xong, lão giả liền phất ống tay áo lên, một đoàn bàng bạc linh lực vô thức bao bọc lấy toàn lôi đài. Bao nhiêu vết tích từ trận chiến vừa rồi trong chớp mắt đã biến mất không còn dấu vết.
Khán giả mặc dù đã nhìn qua nhiều lần nhưng vẫn không nhịn được mà ồ lên một tiếng.
Tiếp đó, lão lại nói tiếp:
“Tranh nhị cường, trận thứ hai, Hiên Minh đấu với Liễu Liên Hoa”
Lời vừa ra, Hiên Minh liền quay sang Liễu Liên Hoa bên cạnh cười nói:
“Đến lượt chúng ta rồi”.
Sắc mặt nàng đen lại, gượng cười với hắn một cái rồi tiến về lôi đài.
...
...