Mạt Thế Bánh Bao Là Nữ Phụ

Chương 203:

Bọn họ nói chuyện, Tần Hiểu Nguyệt đều nghe được vào tai, nhưng cô cũng không cao hứng quá sớm, những người này đều là người rất ngạo khí người, trừ khi chân chính dùng thực lực cùng cảm tình chinh phục bọn họ, nếu không căn bản không có khả năng giữ lại được bọn họ.

Bọn họ suốt chiến đấu hai giờ, cũng chỉ mới đi được hai ba gian nhà ở, nhưng thật ra từ trong phòng tìm được một ít đồ ăn, mấy thứ này, hai bên chia đều, dù sao cũng không quá nhiều.

Tần Hiểu Nguyệt bọn họ dễ lấy, nhưng những quân nhân đó thì có chút khó làm, nhưng bọn họ vẫn là mỗi người đều mang một cái bao lớn.

Đúng lúc này, có người đột nhiên hô một câu, “Đội trưởng, ở đây có mắt kính Tiểu Tứ.”

Đội trưởng nhanh chóng đi qua nhìn, mắt kính Tiểu Tứ nằm ở một góc, cũng may xung quanh nơi đó cũng không có máu tươi. Nhìn tình hình chắc là Tiểu Tứ trong lúc tránh né thứ gì, đã đánh mất mắt kính.

“Nhanh tìm xem còn có manh mối khác không, không chừng Tiểu Tứ không tiến vào bên trong, chỉ ở phụ cận thôi!” Có người suy đoán.

“Ân, mọi người chú ý nhiều một chút, nhìn xem tiểu tứ có để lại manh mối gì khác hay không.” Đội trưởng gật đầu.

Số lượng tang thi xung quanh bọn họ vẫn còn không ít, chỉ cần bọn họ rửa sạch một đàn, sẽ lại có một đàn tang thi khác xuất hiện, dù sao cảm giác số lượng vẫn luôn không ít.

“Nơi này rốt cuộc có bao nhiêu tang thi, chẳng lẽ tang thi ở xung quanh đều tụ tập tới?” Tiêu Thần cau mày, nhìn tang thi xuất hiện không thiếu trước mắt.

“Hôi Bì nhân còn chưa xuất hiện, anh đã nóng nảy, vậy sao có thể được?” Tần Hiểu Nguyệt nói anh một câu.

Tiêu Thần nhướng mày nói, “Anh không gấp, chẳng qua là đang nói thật mà thôi.”

“Những tang thi này là vừa mới bị triệu hoán tiến vào.” Tần Hiểu Nguyệt chú ý tới một số tang thi là từ cửa sau tiến vào.

“Chúng nó đây là muốn tiêu hao sức chiến đấu của chúng ta sao? Tiêu hao dị năng trong cơ thể chúng ta, chờ đến khi chúng ta tiêu hao hết, lại một lưới bắt hết chúng ta sao?” Tiêu Thần nói ra ý tưởng của mấy con Hôi Bì nhân này.

Tần Hiểu Nguyệt nói, “Rất rõ ràng chúng nó chính là đánh chủ ý này, chúng ta cần phải cẩn thận, đừng để đến lúc mệt mỏi, bị bọn chúng cho một đao trí mạng.”

Không chỉ có nhóm Tần Hiểu Nguyệt hoàn toàn đánh lên tinh thần, ngay cả chi bộ đội đặc chủng cũng lên tinh thần, một đội của bọn họ có mười sáu, mười bảy người, trong đó có một nửa là có dị năng, một nửa kia một đường đánh tới tất cả đều dựa vào năng lực của chính mình, đây chính là điều làm Tần Hiểu Nguyệt bọn họ bội phục.

“Nguyệt Nhi, hiện tại khoảng cách gần, tình huống bên kia có thể nhìn được không?” Tiêu Thần hỏi.

Tần Hiểu Nguyệt lắc đầu, “Bên kia có tinh thần lực che chắn.”

Đúng lúc này, Tần Ngưng Nhi đột nhiên ở trong không gian nói chuyện, “Mẹ, con cảm giác được ở bên cạnh nơi này có đồ vật con muốn.”

Tinh thần lực của Tần Ngưng Nhi chính là trời sinh rất cường đại.

“Nha?” Tần Hiểu Nguyệt nhìn về phía Tiêu Thần, Tiêu Thần cũng không nghe được con gái nói, Tần Hiểu Nguyệt nói một câu với Tiêu Thần, sau đó liền lui ra ngoài bằng cửa sau, ở chỗ người khác nhìn không thấy, cô đem Tần Ngưng Nhi phóng ra.

“Ngưng Nhi!”

“Mẹ, con cảm giác được bên cạnh nơi này có đồ vật con muốn.” Phương hướng Tần Ngưng Nhi chỉ, đúng là nơi có tinh thần lực che chắn.

“Đi, mẹ mang con đi lấy.” Tần Hiểu Nguyệt cõng con gái trên lưng, dùng trường đằng buộc cô bé ở trên lưng mình, sau đó lại vọt vào.

“Di, Ngưng Nhi, con chạy tới đây như thế nào.” Tiêu Thần nhìn vợ mang Ngưng Nhi ra tới, nhịn không được nhíu mày.

“Con bé tự mình trộm chui vào cốp xe ô tô, nếu không phải vừa rồi tinh thần lực của em quét qua, còn không biết đâu.” Tần Hiểu Nguyệt giả bộ tức giận, vỗ đầu Tần Ngưng Nhi.

Tần Ngưng Nhi thè lưỡi, “Ba ba.”

Tiêu Thần không biết mẹ con các cô muốn làm gì, chỉ có thể kệ bọn họ. Việc duy nhất anh có thể làm bây giờ chính là bảo vệ tốt các cô.