Chuông Bạc Huyết Tế (Ma Tôn Nàng Vì Cái Gì Không Vui)

Chương 37: Người nhà

Vân phu nhân là người mềm lòng, nhìn nàng rơi lệ cũng khóc theo, đưa tay đón nàng hỏi: "Trở về rồi?"

"Ừm!" Hoàng Đào nặng nề gật đầu.

Thời khắc này Hoàng Đào còn chưa hiểu biểu cảm con người, không biết ánh mắt của những người xung quanh có ý gì, chỉ lo khóc, cũng không để ý tới.

Nhưng khi Hoàng Đào nhớ lại lần nữa mọi thứ mới nhìn thấy rõ thần sắc những người kia đều rất phức tạp.

Có phẫn nộ, có xoắn xuýt, còn có không hiểu.

Bây giờ mới thấy rõ ràng là bọn họ ghét mình.

Hoàng Đào được Vân phu nhân dẫn về phòng của tiểu chủ nhân, có người giúp nàng thay quần áo, dẫn nàng đi tắm, còn chuẩn bị cho nàng một bàn đồ ăn phong phú.

Nàng sẽ không dùng đũa, chờ người trong phòng đều đi, nàng mới dùng tay bốc ăn như hổ đói.

Sau khi nàng ăn no nê, lại bắt đầu đứng ngồi không yên.

Nàng không biết làm sao kể chuyện trước đó cho người Tố Lưu Quang cốc nghe, chỉ có thể ở trong phòng luống cuống tay chân chờ đợi.

Cuối cùng Vân phu nhân và Vân Túc Nịnh cũng tới.

Vân phu nhân vẫn ôn nhu như cũ, ngồi trước mặt nàng xem xét nàng.

Vân Túc Nịnh thì đứng ở một bên nghe các nàng nói chuyện, dáng vẻ lãnh đạm còn có sát khí, làm Hoàng Đào sợ hãi.

"Nói cho ta biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì." Vân phu nhân cố gắng nhịn nước mắt xuống hỏi.

"Ta, bị thương, nơi này! Còn có..." Hoàng Đào cố gắng sắp xếp lại ngôn ngữ mình mới học không lâu, chỉ vào cổ của mình, nhưng lại không biết phải hình dung linh hồn như thế nào, chỉ có thể đưa tay vẽ ước lượng một vòng tròn trên đầu của mình, "Có thể chữa được không?"

"Có thể, có thể! Ngươi đừng vội, từ từ nói." Vân phu nhân nhìn dáng vẻ của nàng, cuối cùng không thể chịu nổi nữa mà khóc lên, khi lau nước mắt còn an ủi Hoàng Đào.

"Ngày đó hái thuốc, ta, còn có... Chính là, gặp được..." Hoàng Đào không biết nên gọi sư thúc tổ của tiểu chủ nhân như thế nào, thế là đứng lên bắt chước dáng đi của sư thúc tổ, còn bắt chước động tác ngày thường sư thúc tổ hay làm, đỡ cổ xoay đầu, giống như đang hoạt động gân cốt.

Cái mô tả này làm Vân phu nhân giật mình.

Vân Túc Nịnh sau khi nhìn thấy cũng kinh ngạc, hơi xê dịch một bước nhìn Hoàng Đào.

Hoàng Đào nhìn bộ dạng của họ càng nôn nóng hơn, thế nhưng càng vội càng nói không được: "Vân ngoại đan! Đúng! Còn có... Lục, không đúng, lục đảo..."

"Lục đảo là cái gì?" Vân phu nhân nghiêm túc nhìn Hoàng Đào, thần sắc khẩn trương, nhận ra được nàng đang nói đến chỗ mấu chốt nhưng lại không hiểu ý nàng nói là gì.

Hoàng Đào cố gắng nhớ lại cái tên đó, nỗ lực thuật lại: "Lục Đạo... Đế Giang, hồi sinh, vân ngoại đan."

Vân phu nhân nghe đến đây cả kinh đứng bật dậy làm đổ cái ghế.

Vân Túc Nịnh cũng kinh hô một tiếng: "Cái gì?!"

Lục đạo Đế Giang?!

Hoàng Đào nghiêm túc gật đầu, sau đó đột nhiên nằm xuống mô tả: "Trốn tránh, sau đó..."

Nàng vừa nói vừa đứng dậy, tự mình bóp cổ của mình: "Dạng này, tổn thương, có thể trị hết không?"

Nàng sợ Vân phu nhân không thể trị khỏi cho tiểu chủ nhân, lại xoay một vòng trước mặt Vân phu nhân: "Thân thể, không bị hư! Ta đã trở về!"

Vân phu nhân nhìn Hoàng Đào, dường như đã hiểu ý của Hoàng Đào, thậm chí hiểu tất cả tính toán của Hoàng Đào.

Vân Túc Nịnh thì lao về phía Hoàng Đào, đột ngột quát: "Vậy ngươi cũng không thể..."

Hắn bị Vân phu nhân giữ lại, đẩy ra khỏi phòng: "Con ra ngoài."

"Nương!"

"Ra ngoài!"

Hoàng Đào bị Vân Túc Nịnh rống giận mà giật nảy mình, trợn đôi mắt to tròn nhìn mẫu tử hai người.

Cho đến khi Vân Túc Nịnh tức giận rời đi, Hoàng Đào mới âm thầm thở dài một hơi, người ca ca này quá hung dữ, nàng sợ hãi.

Vân phu nhân lại hỏi thêm mấy vấn đề, nàng trúc trắc trả lời xong, cuối cùng đưa mắt nhìn Vân phu nhân rời đi.

Thời gian sau đó, Hoàng Đào vẫn luôn chờ đợi, thế nhưng người trong cốc vẫn không đến trị liệu, mỗi ngày đúng giờ đều đem tới một bàn đồ ăn, lại vội vàng rời đi.

Nàng đợi đến nhàm chán, thậm chí có chút nóng nảy, nàng nhớ tiểu chủ nhân, muốn sớm được nhìn thấy tiểu chủ nhân, liền chủ động ra ngoài tìm, lại ngoài ý muốn nghe được y tu trong viện khác nói chuyện.

Một người tức giận nói: "Đoạt xá, đó há lại là chuyện người tốt có thể làm ra ư? Là phu nhân tâm địa tốt, mới có thể chứa nàng ta!"

Người bên ngoài liền hỏi: "Là thế nào?"

"Đoạt xá căn bản chính là đoạt thân thể của người khác, còn chen lấn hồn phách còn sót lại của người đó đến hồn phi phách tán! Rất nhiều người đoạt xá đều là nhìn trúng tư chất thân thể của đối phương, ỷ vào tu vi cao đoạt xá thân thể của người ta, sau này cũng không dám nói cho người khác chuyện mình đoạt xá, ngụy trang thành người kia tiếp tục sống bình thường, bằng không sẽ bị phỉ nhổ."

"Người bị đoạt xá đi đâu? Tiểu thư của chúng ta ở đâu?"

"Người bị đoạt xá quả thực là kiểu chết thảm thiết nhất, hồn phi phách tán, thậm chí không thể luân hồi, thế gian sẽ không còn người này nữa!"

"Vậy tiểu thư của chúng ta chẳng phải là..."

"Tiểu thư hoàn toàn biến mất rồi!"

Hoàng Đào trốn ở cách đó không xa như bị sét đánh, cả người đều cứng lại, không hề chớp mắt nhìn mấy người kia.

Tại sao có thể như vậy?

Không phải nàng muốn như vậy, nàng chỉ muốn cứu tiểu chủ nhân, không phải muốn gϊếŧ tiểu chủ nhân!

Chẳng lẽ trước đó tiểu chủ nhân còn có một chút hi vọng sống, cuối cùng cũng bị nàng gϊếŧ chết sao?

Hoá ra kẻ hại chết tiểu chủ nhân, lại chính là mình?!

Nàng cảm thấy trời đất đều sụp đổ, nàng không tin tất cả thứ này, nàng xoay người chạy vào trong sân, muốn tới tìm Vân phu nhân xác minh mọi thứ.

Nhưng nàng vừa đến chính viện liền thấy khắp nơi đều trang trí bằng vải trắng, y tu trong sân đều mặc áo tang, thần sắc bi thương chết lặng.

Nàng cuối cùng vẫn không chịu nổi, suy sụp mà tiến vào, nhìn lễ đường đang tổ chức tang lễ, lại nhìn ánh mắt của những y tu khác xung quanh.

"Sao nàng ta còn có mặt mũi đến đây?!"

"Đoạt xá chủ nhân của mình, quả thực là cầm thú!"

"Biến khỏi Tố Lưu Quang cốc đi!"

Từng câu từng chữ giống như đòn giáng đánh vào l*иg ngực Hoàng Đào.

Đau đớn...

Cảnh tượng trong hồi ức bị rung chuyển, trời đất sụp đổ, người cũng tan rã, nếu không ký ức sẽ không mang đến thống khổ lớn như thế cho chủ nhân.

Huyền Tụng lập tức bấm tay niệm pháp quyết thi pháp khống chế.

*

Bên ngoài hồi ức, Hoàng Đào khoanh chân ngồi trên giường, đột ngột che ngực của mình thống khổ gào thét, nước mắt tuôn ra mãnh liệt như sóng triều không thể dừng lại.

Cố Kinh Mặc, Vân Túc Nịnh cùng Phu thê Vân thị đứng chờ một bên đều vô cùng sốt ruột đi đến bên giường.

Cố Kinh Mặc khẩn trương hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Huyền Tụng vẫn nhắm mắt, thấp giọng nói: "Hồi ức của nàng đến đoạn linh đường thì toàn bộ cảnh tượng trong hồi ức đều bị nát rách, cũng là lần đầu ta nhìn thấy sụp đổ mãnh liệt như vậy. Có điều không sao cả, ta có thể khống chế được, không được chạm vào nàng ta, nếu không thì sẽ làm cho trí nhớ của nàng ta rối loạn."

Những người trong phòng hiểu rõ, Vân phu nhân đưa tay che miệng lệ rơi rào rạt, đau lòng lại khổ sở.

Vân Túc Nịnh thì là nắm chặt tay thành quyền, nhìn dáng vẻ thống khổ giãy dụa của Hoàng Đào thì vô cùng hối hận.

Rõ ràng nàng khổ sở như vậy, lúc ấy chắc chắn nàng vô cùng đau lòng áy náy, nhưng mình lúc đó lại chỉ biết oán nàng.

Người hại nàng khổ sở hơn, thật ra chính là mình ư?

Hoàng Đào đắm chìm trong hồi ức, không khống chế được mà gào khóc, hai tay níu chặt đầu gối, móng tay suýt nữa đâm vào trong máu thịt.

Cố Kinh Mặc thấy không nỡ muốn giúp nàng dời tay, cuối cùng vẫn nhịn được.

*

Hồi ức cuối cùng khôi phục được một chút, nhưng vẫn rung lắc kịch liệt, Huyền Tụng phải luôn thi pháp mới có thể khống chế được.

Lúc này, Vân Túc Nịnh cầm theo kiếm từ cửa hông đi tới, nhìn Hoàng Đào gầm thét: "Sao ngươi dám tới đây? Bây giờ ta sẽ gϊếŧ chết súc sinh nhà ngươi!"

Nhưng mà hắn bị Vân phu nhân đuổi nhanh tới ngăn cản, một bàn tay giáng xuống.

Vân Túc Nịnh chưa từng bị ai đánh bao giờ, nhất là mẫu thân luôn luôn hiền hoà của mình, không khỏi sững sờ tại chỗ.

"Ngươi quỳ xuống cho ta!" Vân phu nhân gầm lên, vứt bỏ vẻ hiền lương ôn nhã ngày thường, hiếm khi xuất hiện phẫn nộ.

"Nương?" Vân Túc Nịnh không hiểu, che mặt mình kinh ngạc nhìn mẫu thân.

"Quỳ xuống!"

Vân Túc Nịnh chỉ có thể nghe lời, quỳ gối trước Vân phu nhân.

Vân phu nhân nói năng đầy khí phách mà khiển trách: "Oan có đầu nợ có chủ, câu nói này con cũng biết đúng không? Kẻ hại Nguyệt Nhi là nàng sao? Không phải! Là kẻ tu vi cao hơn con, là người con không đánh bại được! Nhưng con phẫn nộ, cơn giận của con không chỗ trút nên con liền đem lửa giận của con đổ lên người nàng sao?"

Vân Túc Nịnh tức giận tiếp tục hỏi: "Thế nhưng sao nàng ta có thể đoạt xá chứ?!"

"Con biết nàng đã trải qua những gì sao? Nàng đem thi thể của Nguyệt Nhi đi hơn một tháng, gặp phải tập kích dưới tình huống bất đắc dĩ mới đoạt xá Nguyệt Nhi, vì muốn mang Nguyệt Nhi trở về cho chúng ta trị liệu!

"Đoạt xá? Con cẩn thận suy nghĩ một chút, Nguyệt Nhi biết được những chuyện kia, đối phương có thể không hủy hoại hồn phách của con bé phòng ngừa chúng ta dùng thuật tụ hồn dò hỏi sao? Hại Nguyệt Nhi không phải nàng! Là đám ác ôn kia!

"Ta tin nàng đã cố gắng, nàng đã dùng hết toàn lực, ngươi biết lúc ấy nàng có bao nhiêu sợ hãi sao? Nhưng nàng vẫn rất dũng cảm, nàng thật sự mang Nguyệt Nhi trở về, nàng đã làm được!"

"Nàng ta có tư cách gì?!" Vân Túc Nịnh đau lòng không chịu được, cơ thể của muội muội mình lại bị một con chó vàng chiếm đoạt, "Nàng ta có tư cách gì dùng cơ thể của Nguyệt Nhi?"

"Ở trong tim ta, nàng không phải nô, không phải linh sủng, nàng là người nhà của chúng ta! Nàng từng cố gắng bảo vệ Nguyệt Nhi, nàng có tư cách! Con trút giận lên nàng, đơn giản là vì con không thể, không thể đi báo thù, ức hϊếp kẻ yếu thì tính là nam nhân gì chứ?! Đây là nhi tử ta nuôi dạy trưởng thành sao?!"

Vân phu nhân quát lớn xong, gọi những người khác tới, phân phó nói: "Mang tiểu thư trở về phòng."

Vẫn gọi là tiểu thư như cũ, dường như thật sự muốn xem nàng như nữ nhi mà đối đãi.

Hoàng Đào như đã mất đi hồn phách, giống như du hồn về tới phòng tiểu thư, ngồi trong phòng gào khóc.

Tiểu chủ nhân của nàng chết rồi.

Nàng không thể cứu được tiểu chủ nhân!

Sao nàng lại vô dụng như vậy...

Cứ như thế không biết qua bao lâu, Hoàng Đào chạy trốn, nàng không có mặt mũi nào gặp những người khác ở Tố Lưu Quang cốc.

Nàng không biết mình nên đi đâu, chỉ còn một mình nàng, một bán yêu bị người ta phỉ nhổ.

Nàng bắt đầu du đãng ở thế gian giống một tên ăn mày sa sút.

Nhưng sa sút như vậy vẫn còn có thể gặp được kẻ xấu, cướp đoạt thịt rừng nàng săn được. Nàng chỉ có thể cho, đứng lẻ loi ở một bên mà nhìn đám người kia ăn đồ ăn của nàng.

Chần chừ một chút, nàng chuẩn bị rời đi.

Nhưng vào lúc này, nàng nghe được giọng nói trầm thấp dễ nghe của một nữ tử: "Cứ cho bọn chúng như vậy sao?"

Hoàng Đào hơi giật mình, ngẩng đầu nhìn lên liền thấy bên cạnh mình chẳng biết lúc nào có một nữ tử dáng người cao ráo đang đứng, trên đầu cắm một cặp trâm cài tóc cổ xưa màu đồng giao nhau, lọn tóc hơi xoăn, dung mạo diễm lệ như tường vi đỏ thắm nở rộ ở đêm khuya.

Nàng kinh ngạc nhìn nữ tử này một lúc lâu mới hoàn hồn, trả lời: "Ta, không được, đánh, không lại."

Nữ tử ngẫm một hồi mới hiểu được ý của Hoàng Đào, hỏi: "Còn chưa đánh làm sao biết đánh không lại?"

"Răng, không sắc bén!" Hoàng Đào nhe răng cho nàng nhìn.

Nữ tử nhìn nàng một lúc, đột nhiên bị chọc cười, sau đó nói: "Vậy cho ngươi xem ta không dùng răng đánh bọn hắn như thế nào."

Nói xong nàng liền dùng khống vật thuật nhặt một cành cây lên đánh về phía mấy người kia.

Hoàng Đào ngạc nhiên vô cùng, tỷ tỷ xinh đẹp này thân thủ thật là linh hoạt, làm nàng hoa mắt.

Lúc này trong rừng lại đi ra hai người, một nữ tử mặc pháp y màu chàm tướng mạo vô cùng xinh đẹp, mặt mày có chút yếu đuối và mị thái, trên người có hương thơm nồng đậm say lòng người.

Bên người nàng là một nam tử thân hình cao lớn tráng kiện, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, lạnh lùng doạ người.

Nữ tử mặc pháp y màu chàm cầm theo bình rượu trong tay, nhìn tình cảnh chiến đấu bên kia lầm bầm: "Cố Kinh Mặc sao lúc nào cũng nhàn rỗi vậy? Suốt ngày chỉ biết trêu đùa tiểu cô nương."

Nói rồi nhìn thoáng qua Hoàng Đào, lại bổ sung: "Còn là bán yêu."

Hoàng Đào bị nàng nhìn như thế thì trong nháy mắt chột dạ.