Editor: Hye Jin
Phanh!
Chu Tiểu Lan hùng hổ đẩy cửa nhà họ Điền.
Bà Điền đang bận việc, ngẩng đầu lên thấy là con dâu tương lai đến, lập tức bỏ kim chỉ trên tay xuống, lau tay vào quần áo, đứng dậy nở nụ cười: "Tiểu Lan, con tới sao, mau tiến vào ngồi ...."
“Không cần, Điền Sinh đâu?” Chu Tiểu Lan mím chặt môi liếc khắp sân, không tìm được người.
Bà Điền lúc này mới nhận ra khắp người Chu Tiểu Lan toát ra khí tức ngột ngạt, có chút không rõ: "Điền Sinh ra ngoài làm việc, làm sao vậy, Điền Sinh chọc con tức giận sao?"
Không phải chứ, ai chứ đứa con này bà hiểu biết nhất, thành thật. Hơn nữa cho dù mới là đính hôn cũng chỉ kém định thôi, dù gì chưa thành thân cho nên hai người ngầm ít lui tới.
Chu Tiểu Lan vốn định nói với Điền Sinh trước, người không tìm được, bản thân cũng không muốn trì hoãn. Quan trọng hơn, cô sợ một điều cha mà biết sẽ ngăn cản cô mất, chỉ lo cha nghe được tiếng gió, nên tiền trảm hậu tấu. Đến lúc đó chẳng sợ cha tức giận đánh cô một trận, hôn sự này khẳng định cũng đã lui rồi.
Nghiến răng nghiến lợi, Chu Tiểu Lan hất hàm trực tiếp nói với bà Điền: "Thím, cháu với anh Điền Sinh không thích hợp. Hôn sự của chúng cháu thôi bỏ đi."
Bà Điền choáng váng suýt chút nữa té ngã, nụ cười trên mặt biến mất, bà ta nhìn chằm chằm Chu Tiểu Lan: "Đây là ý của con, hay là ý của Chu Đại Toàn?"
Cái này nhà họ Chu quá kiêu ngạo rồi không coi ai ra gì, từ hôn chuyện lớn như vậy mà để cho một cô gái tới đây tùy tiện mở miệng, đây không phải nhục nhã lão Điền nhà bọn họ sao?
Mũi tên đã bắn ra làm sao mà thu lại được, phóng lao phải theo lao, Chu Tiểu Lan cường ngạnh: "Đây là ý tứ của cha cháu, cũng là ý tứ của cháu!"
“Được a, được được, Chu gia các người được lắm, là Điền gia chúng ta trèo cao không nổi, lui hôn thì lui hôn!" Bà Điền giận tím mặt, một hơi đáp ứng Chu Tiểu Lan.
Chu Tiểu Lan không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy, ngây ngẩn cả người: "Kia được rồi, thím, việc đã giải quyết xong rồi, cháu đi trở về đây."
Bà Điền cũng không thèm nhìn cô ta một cái, Chu Tiểu Lan không thèm để ý cao hứng chạy về nhà.
Vừa đi, bà Điền đã đi sang cách vách: "Tiểu Ninh, giúp thím một chút, cháu đi kêu chú cả với Điền Sinh kêu trở về đây, thím có chuyện muốn nói với bọn họ!"
Con gái nhà họ Chu kia không biết lễ nghĩa, không biết lễ nghĩa thì bà dạy dỗ nó một trận, cho dù là từ hôn cũng không tới phiên con nhỏ lông tóc chưa mọc đủ tới mà định đoạt!
“Vâng.” Điền Ninh đồng ý ngay lập tức.
***
Lưu Thải Vân vừa mới tát con gái mình một cái không bao lâu liền hối hận. Dù sao Tiểu Lan là đứa con gái duy nhất của bà, mặc dù con gái thì không quý được bằng con trai, cháu trai đích tôn, thì cũng là miếng thịt từ người bà rơi xuống, nào có đạo lý không đau.
Lo lắng cho con gái, Lưu Thải Vân cũng không có ý định thu dọn bắp ngô, nhìn lên trời nói: "Tôi phải về nấu cơm. Hai ngày nay Tú Phương không được khỏe, tôi làm cho nó chút đồ bổ."
"Thải Vân, bà tốt với con dâu thật đấy, Tú Phương đến được nhà bà cũng là phúc khí kiếp trước của nó."
Toàn bộ các thím xung quanh đều khen ngợi Lưu Thải Vân.
Lưu Thải Vân xua tay: "Đừng nói như vậy, chúng ta đều từ con dâu mới làm mẹ chồng, biết làm dâu không dễ dàng chút nào. Lại nói tôi hiện giờ có mỗi Gia Thành là con trai, cũng chỉ có mỗi Tú Phương là con dâu, con bé mười tuổi đã đến nhà chúng tôi rồi, giống y như con gái tôi vậy, tôi không đối tốt với con bé thì tốt với ai đây."
Đàm Tú Phương nghe xong những lời này, cả người gần như muốn nôn mửa, Lưu Thải Vân có thể nói ra những lời giả mù sa mưa như thế, không biết xấu hổ hay sao?
Cô bước tới, nở nụ cười giả tạo thân thiết: "Mẹ con nấu cơm rồi, cha cùng Tiểu Lan đi đâu vậy?"
“Không phải Tiểu Lan ở nhà sao?” Lưu Thải Vân sắc mặt biến đổi, nôn nóng hiện rõ.
Con gái mấy năm nay bị bà chiều quá sinh hư rồi, nói có hai câu đánh có một cái mà còn dám cáu kỉnh?
Đàm Tú Phương rũ mắt xuống, nhẹ nhàng lắc đầu, vẻ mặt yếu ớt lo lắng: "Vừa rồi em ấy chạy về nhà khóc, con luộc quả trứng lăn mặt cho em ấy, sau đó em ấy chạy đi ra ngoài, con còn tưởng em ấy ra tìm mẹ, mẹ không nhìn thấy em ấy sao?"
Lưu Thải Vân vẫn luôn ở cách đó không xa lột bắp, căn bản không thấy được người, tức giận đến giậm chân: "Đức nhỏ này chạy đi đâu rồi!"
“Thải Vân, bà đừng lo, Tiểu Lan nhà các người đã trở lại." Một thím chỉ vào con đường nhỏ, Chu Tiểu Lan đang vui vẻ bước về nhà.