Đang chuẩn bị há miệng, người trẻ tuổi đột nhiên bất động.
Giữa trán xuất hiện một cái đuôi đinh kim loại dài, lấp lánh.
Bối Noãn quay đầu, thấy Lục Hành Trì đang đứng ở một chỗ không xa.
Gương mặt vô biểu tình, trong tay xách theo cái nỏ kim loại.
Bối Noãn lúc này mới phát hiện, không biết từ khi nào, trạm xăng dầu vừa rồi còn đánh thành một đoàn hỗn loạn đột nhiên trở nên vô cùng an tĩnh.
Trừ bỏ Bối Noãn, không còn một sinh vật thứ hai nào khác.
Nếu lấy giữa trán là trung tâm bia ngắm, vô luận là từ phía sau xuyên tới hay từ phía trước bắn thẳng đến, Lục Hành Trì đều nhắm bắn chính xác giữa hồng tâm.
Chính xác đến yêu dị.
"Có bị thương không?" Lục Hành Trì liếc mắt nhìn Bối Noãn một cái.
Bối Noãn biết hắn hỏi như vậy hoàn toàn không phải xuất phát từ quan tâm. Một khi Bối Noãn bị thương, cây đinh tiếp theo khẳng định chính là dừng trên trán cô.
Bối Noãn lập tức trịnh trọng bảo đảm: "Không có, tuyệt đối không có!"
Bối Noãn nhanh nhanh cởi ra mũ bảo hiểm, cởi luôn tạp chí cột trên đùi ra, kéo ống quần lộ ra cẳng chân vừa bị tang thi ôm qua.
"Anh muốn kiểm tra một chút không?" Bối Noãn ngẩng đầu, vẻ mặt hồn nhiên hỏi.
Cẳng chân cùng mắt cá chân đều thực tinh tế, trắng tinh sáng rỡ, rõ ràng là lông tóc không tổn hao gì.
Ánh mắt thanh lãnh của Lục Hành Trì dừng trên đường cong cẳng chân duyên dáng, ngừng một giây, quay trở về mặt Bối Noãn.
Hắn xách nỏ đi tới, ngồi xổm trước mặt Bối Noãn, hạ giọng.
"Mỹ nhân kế? Cảm thấy làm như vậy thì tôi sẽ không xuống tay gϊếŧ cô?"
Tâm tư của Bối Noãn bị trực tiếp chọc thủng, chỉ có thể xấu hổ chớp mắt một cái rồi đổi thành biểu tình càng vô tội, thành khẩn nói: "Tôi chỉ muốn cho anh nhìn xem, tôi thật sự không bị thương."
Lục Hành Trì nhẹ nhàng cong cong khóe miệng, đứng lên.
Đỗ Nhược từ trên xe việt dã nhảy xuống, cũng nói giúp Bối Noãn, hắn cười: "Làm sao bị thương được, cô ấy bao kín mít đến như vậy."
Lục Hành Trì không nói gì nữa, xoay người đi lên xe.
Bối Noãn ngồi ở tại chỗ, cầm lấy tạp chí bị tang thi cắn xé qua, xé xuống vài tờ bị dơ, phần còn lại một lần cột chắc vào chân.
Thuận miệng hỏi Đỗ Nhược, "Hai người các anh không phải đi trước rồi sao, như thế nào lại về đây?"
Đỗ Nhược đến ngồi xổm xuống bên cạnh Bối Noãn, nháy nháy một con mắt với Bối Noãn, "Cậu ta nói nơi này có trạm xăng dầu, một hai phải trở về đỗ xăng."
Bối Noãn lập tức hiểu ý hắn.
Bọn họ đã đi trước cả nửa ngày, một hai phải vòng trở về đỗ xăng, chẳng lẽ khu phục vụ phía trước không có trạm xăng dầu?
Căn bản chính là đặc biệt trở về, còn không muốn thừa nhận.
Bối Noãn lập tức ngẩng đầu, mặt đầy mong đợi hỏi Lục Hành Trì: "Vậy giờ các anh có thể mang tôi theo không?"
Lục Hành Trì nhìn chằm chằm xăng đang châm mà không nhìn tới Bối Noãn, hơn nửa ngày mới thả ra hai chữ: "Không được."
Không được liền không được.
Trong bất hạnh lại có vạn hạnh, lần này là đuổi kịp bọn họ, chỉ cần bảo trì trong tầm nhìn của nam chủ, giá trị thánh mẫu sẽ có cơ hộp tăng lên chăng?
"Các anh hiện tại còn chưa đi?" Bối Noãn hỏi Đỗ Nhược.
"Lát nữa, còn muốn rót thêm vài bình xăng."
Văn minh đang nhanh chóng biến mất, không chừng qua mấy ngày, xăng sẽ biến thành tài nguyên khan hiếm quan trọng.
Có Lục Hành Trì trấn thủ ở đó, không cần lo lắng gì, Bối Noãn đi vào cửa hàng tiện lợi.
Theo tuyến thời gian trong sách, trước khi trời tối, bên ngoài thành phố S sẽ xây lên tuyến phong tỏa đầu tiên, nơi này sẽ lập tức thành địa bàn tang thi chiếm lĩnh, một siêu thị vật tư như vậy, không thể bỏ lỡ.
Trong tiệm không có tang thi, Bối Noãn dọc theo kệ để hàng đi một vòng, đầu ngón tay nhanh chóng đảo qua kệ để hàng.
Snack khoai, kẹo hạnh nhân, khô bò cay, sốt nấu lẩu, nấm kim châm, khô mực, ngón tay cô để đến chỗ nào, đồ vật chỗ đó đều biến mất vào hư không.
Tất cả đều đi vào tùy thân không gian của Bối Noãn.
Các loại kem ở tủ đông cũng bị Bối Noãn quét sạch một lần.
Trong không gian tù thân, thời gian tầng trên không thay đổi, kem bỏ vào là dạng gì thì khi lấy ra vẫn là dạng đó, căn bản sẽ không bị tan đi.
Cuối cùng là các loại rượu trên quầy hàng.
Rượu ở mạt thế, văn có thể tiêu sầu, võ có thể tiêu độc, là đồng tiền mạnh không thể nghi ngờ gì.
Kho hàng nhỏ phía sau cũng có rất nhiều thùng, không biết là cái gì, Bối Noãn không có thời gian nhìn kỹ, thu toàn bộ vào trong không gian.
Mới vừa quét xong, Lục Hành Trì tiến vào, nhìn đến kệ để hàng đều trống rỗng, giật mình.
Bối Noãn nghĩ thầm: Ngại quá, anh đã tới chậm rồi, đồ ăn ngon không còn đâu.
"Đồ vật hình như đều bán hết." Bối Noãn nói.
Lục Hành Trì ừ một tiếng, dạo qua một vòng, cuối cùng đi đến trước kệ thực phẩm.
Trên kệ để hàng trống không, chỉ còn lại có một loạt mì ăn liền vị gà hầm nấm hương.
"Cô muốn không?" Hắn cầm lấy một gói hỏi Bối Noãn.
Bối Noãn quyết đoán cự tuyệt.
Đại Boss cầm lên mấy gói mì dư Bối Noãn để lại không nhặt, nhìn có chút đáng thương.
Hai người cùng nhau ra ngoài, Bối Noãn duỗi tay vào trong túi sờ sờ, lấy ra từ trong không gian một gói khăn trải bàn dùng một lần, đi đến chỗ mấy người nằm tứ tung ngang dọc trên mặt đất.
Đinh dài trên trán họ đã không thấy đâu, phỏng chừng là Lục Hành Trì đã thu lại sau này dùng tiếp.
Bối Noãn cẩn thận che khăn trải bàn lên toàn bộ đám người, vừa che từng người vừa lẩm bẩm gì đó.
Tiến độ thánh mẫu lại oa ha ha ha vài lần.
Lục Hành Trì nhìn Bối Noãn xử lý hậu sự cho những người đó, thập phần vô ngữ.
Đỗ Nhược cà lơ phất phơ mà dựa vào cửa xe.
"Để cô ấy lên xe đi, cậu lại nhẫn tâm ném cô ấy lại lần nữa? Cậu đừng giả vờ với tôi, nếu thật nhẫn tâm, cậu đã đi đường vòng thật xa rồi sao còn vòng quay trở lại?"
Hắn nói không sai.
Lục Hành Trì đã bị cô hố một lần, hắn hẳn là nên duy trì ý nghĩ tránh xa cô.
Lý trí nói cho Lục Hành Trì, lần này tuyệt đối không thể mang Bối Noãn theo, nhưng mà không biết vì cái gì ma xui quỷ khiến, Lục Hành Trì không có biện pháp mặc kệ ném Bối Noãn đi.
Một đường lái xe, trong đầu đều là hình ảnh cô xách theo mũ bảo hiểm mờ mịt đứng ở ven đường.
Lại còn có Đỗ Nhược ở ghế phía sau thường thường phiêu phiêu một câu: "Cậu nói cô ấy sẽ rơi vào tang thi trước hay là vào tay người khác trước? Lục Hành Trì, cậu nghĩ cái nào?"
Cho nên cuối cùng vẫn là chạy một vòng quay trở lại.
Vừa mới trở lại đã thấy ở đường xe đối diện, cô đang ngồi trên một chiếc xe nhỏ màu vàng.
Trên ghế điều khiển là một thanh niên trẻ tuổi.
Loại thời điểm này, cô thật đúng là xe gì cũng dám lên, không có chút tính cảnh giác nào.
Xe nhỏ rời khỏi đại lộ quẹo vào trạm xăng dầu, Lục Hành Trì đơn giản cũng lái xe lại đây.
Tiến vào trạm xăng dầu, liền thấy cô bi tráng mà giơ lên một trái sầu riêng cực to, chuẩn bị đập đầu người.
Lục Hành Trì dùng cằm chỉ chỉ Bối Noãn bên kia.
"Không cần nhọc lòng chuyện để cô ấy lên xe, cậu xem."
Bối Noãn mở cửa chiếc xe bọ cánh cứng màu vàng kia, leo vào, khởi động xe.
Xe nhỏ hự hự mà quay đầu.
Phanh một tiếng đυ.ng phải lề đường.
Ở một chỗ lớn trống không như vậy, cô ấy cũng có thể tìm được đồ để đυ.ng vào, quả thực là kỳ tích nhân gian.
Lục Hành Trì nhìn chiếc xe nhỏ màu vàng, suy tư.
Người ngồi xe với cô trong nháy mắt đã biến thành tang thi, lại bị bắn thủng đầu, nếu là Bối Noãn đời trước đã sớm bắt đầu khóc.
Hiện tại Bối Noãn tuy rằng cũng giúp che cho bọn họ tấm trải bàn nhưng một giọt nước mắt cũng chưa rớt, xoay người trực tiếp cầm chìa khóa lái xe đi.
Loại diễn xuất dứt khoát này hoàn toàn không phải là tác phong Bối Noãn trong quá khứ.
Vì thể ở cao tốc S1, lúc mạt thế khói đen nổi lên bốn phía, xuất hiện một kỳ cảnh .
Một chiếc xe việt dã bưu hãn màu đen chạy ở tốc độ chậm nhất trên đường, phía sau là một chiếc xe mini màu vàng chạy theo sau lúc thì nhanh lúc thì chậm .
"Lục Hành Trì, nếu cậu không muốn mang cô ấy đi theo thì sao lái lại chậm như vậy? Cậu dứt khoát cho cô ấy lên xe, được không?"
Đỗ Nhược ghé vào cửa sổ xe nhìn Bối Noãn chạy xe ở phía sau.
"Mấu chốt là, tôi cảm thấy để cô ấy lái như vậy, sớm muộn gì cũng phải đυ.ng phải mông xe của chúng ta."
Lục Hành Trì nhìn lướt qua chiếc xe màu vàng nhỏ ở kính chiếu hậu, khẽ cười một chút, vẫn như cũ không nhanh không chậm mà lái xe.
Bối Noãn nắm tay lái, tập trung tinh thần mà nhìn chằm chằm xe việt dã phía trước, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Làm một tay lái mơ, thi năm lần mới đậu, vừa được bằng lái liền không chạm qua tay lái lần nào, lần đầu tiên lái với tốc độ 80 km/h trên đường cao tốc, thật sự là quá làm khó cô .
Nhưng mà so với bị hệ thống đưa về nhà để xe vận tải ép thành bánh kẹp, chuyện này không tính là gì.
Cũng may xe việt dã chạy không mau, miễn cưỡng có thể đuổi theo kịp.
Còn chưa lái được bao xa, trong đầu truyền đến thanh âm vui sướиɠ của Tiểu Tam: "Chúc mừng cô thành công hoàn thành giai đoạn người mới, thoát khỏi thành phố S, tiếng động thánh mẫu mở ra."
Bối Noãn: "......"
""Tiếng động thánh mẫu" là thứ gì?"
""Tiếng động thánh mẫu" là một loạt nhiệm vụ nhỏ, hoàn thành được sẽ có thêm khen thưởng!"
Nghe ra hình như thật không tồi.
Nhiệm vụ nhỏ như thế nào?" Bối Noãn nắm chặt tay lái phân tâm nói chuyện cùng Tiểu Tam.
"Tỷ như, ở trước mặt nam chủ, ôm lấy một người sắp biến thành tang thi, bi thương mà nói, "Ai tới cứu anh ta đi, có người nào có thể lại đây giúp anh ta không?""
Bối Noãn vô ngữ: "Đây là thánh mẫu sao? Đây là đầu óc có bệnh thì đúng hơn, khen thưởng là cái gì?"
"24 giờ kế tiếp, giá trị thánh mẫu đạt được toàn bộ gấp đôi."
Vì 24 giờ tăng được giá trị thánh mẫu gấp đôi đi ôm một người lập tức muốn biến thành tang thi, nguy hiểm quá lớn, Bối Noãn không quá muốn làm
"Còn có cái khác không?"
Tiểu Tam đáp: "Có, ở trước mặt nam chủ, hợp tình hợp lý mà đem câu "nó vẫn còn nhỏ nha" nói hai lần. Khen thưởng là trong năm giờ giá trị thánh mẫu gấp đôi."
Bối Noãn nghĩ thầm, cái này còn tạm, dễ dàng hơn nhiều.
Đang thất thần, đèn sau xe việt dã chợt sáng, đột nhiên giảm tốc độ.
Bối Noãn luống cuống tay chân thắng xe, chân lại dẫm nhầm vào chân ga, xe con đột nhiên lao về phía trước, mắt thấy sắp phải đυ.ng vào đuôi xe việt dã.
Lục Hành Trì giống như sớm đã đoán được, xe việt dã linh hoạt hướng về một bên nhường ra không gian cho Bối Noãn thắng xe.
Bối Noãn vội vàng dừng lại xe, một thân toát ra mồ hôi lạnh.
Nguyên lai phía trước mười mấy chiếc xe liên hoàn đυ.ng vào nhau.
Vô số xe lớn xe nhỏ đổ ở bên nhau, thời điểm hỗn loạn như thế này, mỗi chiếc xe đều liều mạng chạy về phía trước, đã không phân ra được đường xe chạy, rối tinh rối mù.
Bối Noãn đi theo Lục Hành Trì cùng Đỗ Nhược xuống xe, nhìn xung quang về phía trước.
Trong sách, xác thật có một tai nạn giao thông liên hoàn ngăn chặn cao tốc từ thành phố S đến Ninh Thành, nhưng khi nam chủ đã rời thành phố S, thuận lợi tiến đến Ninh Thành, tai nạn xe cộ hẳn là phát sinh sau khi họ đi qua.
Bối Noãn cân nhắc một chút liền minh bạch, Lục Hành Trì quay xe lại cho nên thời gian trễ hơn so với trong sách, vì thế mới gặp kẹt xe.
Lục Hành Trì nhìn nhìn đám xe hỗn loạn phía trước, "Xuống cao tốc đi đường vòng."
Bên cạnh có đường rời khỏi cao tốc.
Đỗ Nhược đáp ứng, đang định lên xe, đột nhiên bị Bối Noãn giữ chặt lại.
"Đừng nhúc nhích!"
"Chân nâng đừng dẫm xuống!"
"Đúng vậy, cứ như vậy, giữ đó!"
Đỗ Nhược bị cô làm sợ tới mức đứng hình tại chỗ, động cũng không dám động, không thể hiểu được nhìn Bối Noãn.
Bối Noãn ngồi xổm xuống, ở chỗ Đỗ Nhược sắp đặt chân xuống cô cầm lên một con bọ rùa tròn xoe rất xinh đẹp, đặt trên lòng bàn tay.
"Đừng dẫm, nó vẫn còn nhỏ nha!"
Đỗ Nhược: "......"
Lục Hành Trì: "......"
Tiếng động thánh mẫu, nhiệm vụ "trẻ con" (1/2).
Bối Noãn nâng nâng con bọ nhỏ, cẩn thận đem nó đến ven đường, phù một hơi thổi đi, "Bọ rùa bảo bối ngoan ngoãn, bay về tìm mẹ đi!"
Thanh âm thanh lãnh của Lục Hành Trì từ phía sau truyền đến. "Đó chỉ là một con bọ, không phải bảo bối, bọ rùa phát dục biếи ŧɦái, lúc còn nhỏ nhìn thật xấu giống như sâu lông, tôi cảm thấy cô sẽ không muốn dùng tay nâng niu như vậy."
Bối Noãn: "......"