“Trước đây mẹ có quen biết hai người bạn.” mẹ Ôn ngừng lại, “Mẹ nghe nói bên kia có một cậu con trai học giỏi toán. Cậu ấy cũng học ở trường trung học Giang Tam. Con và cậu ấy có thể làm quen nhau và cùng học hỏi tập.”
Trước đây Ôn Dư là một người cuồng học, không phải ai cũng biết, nhưng vào năm hai trung học, điểm số bị kéo xuống rất nhiều vì điểm toán thấp. Không phải cô chưa từng tham gia lớp học phụ đạo của những giáo viên có tiếng, nhưng kết quả vẫn như vậy, thật lãng phí thời gian, sau một thời gian cô không muốn đi nữa, mẹ Ôn cũng không thể làm gì được.
Giờ biết con trai của người bạn mới có điểm môn toán tốt, mẹ Ôn muốn đưa con đến gặp, có lẽ cô có thể học được một số cách học toán của đối phương, để Ôn Dư có thể vào một trường đại học trọng điểm. Mẹ Ôn vui vẻ nghĩ trong lòng rằng mình sẽ không làm phiền việc học của con gái sau khi giải thích sự việc.
Điểm toán của cô ấy lần lượt được nhắc đến, Ôn Dư không khỏi buồn rầu nhìn quyển sách.
“Ting.”
【Đại hỗn đản: Sáng mai em muốn ăn gì?】
【Tiểu cá vàng: Không ăn!】
Lục Thâm không biết hôm nay Ôn Dư chịu ba trận đả kích liên tiếp, trả lời tin nhắn bằng sự kiên nhẫn hiếm có.
【Đại hỗn đản: Em không phải thích ăn bánh trứng sao, sao hôm nay không ăn hết?】
【Tiểu cá vàng: Anh làm sao biết tôi thích ăn bánh trứng?】
【Đại hỗn đản: Em một tuần ba ngày đều cầm món bánh trứng vào lớp.】
【Tiểu cá vàng: . . .Tôi muốn đi ngủ】
Ôn Dư nhìn chằm chằm tin nhắn hồi lâu nhưng không biết nên trả lời như thế nào, đành phải tùy ý trả lời một câu rồi không hề xem điện thoại của mình nữa. Chống cằm xoay xoay cây bút, cô luôn cảm thấy không phải chỉ là vô tình mà có quan hệ với Lục Thâm.
Hướng Tinh cảm thấy gần đây bạn mình trở nên hơi kỳ lạ, chẳng hạn như ra khỏi lớp muộn, biến mất sau giờ học và bây giờ thậm chí còn không ăn sáng. Có phải vì cô gần đây thất tình nên bỏ bê bạn bè như vậy không? Hướng Tinh cất điện thoại đi, khoác tay cô, “Tiểu Ngư, tối nay chúng ta đi mua sắm nhé?”
Tai nghe của Ôn Dư vẫn đang phát bản nghe tiếng Anh, cô lấy một bên tai nghe ra, bối rối hỏi: “Hôm nay cậu không cùng Tần Phục Lâm đi chơi sao?”
“Bạn trai làm sao quan trọng bằng bạn thân được.” Hướng Tinh nghiêm mặt nói, sau khi nói xong liền gật đầu.
Ôn Dư đã nghe Hướng Tinh nói từ thứ hai về việc đi xem phim với Tần Phục Lâm vào tối thứ Sáu, cô biết rằng cô ấy đang lo lắng cho mình, “Hôm nay tớ phải đi ăn tối với gia đình, cậu cùng Tần Phục Lâm nhà cậu đi chơi sẽ tốt hơn.”
Hướng Tinh che mặt cười khi nghe thấy Tần Phục Lâm nhà cậu, “Vậy lần sau chúng ta sẽ đi nhé.”
“Tiểu Hướng Tinh, Tiểu Hướng Tinh!”
“A” Hướng Tinh tóc đuôi ngựa buộc cao bị kéo, duỗi tay ra sau chụp vài cái mới lấy lại tóc nhìn lại là bạn học không thương tiếc mắng, “Tống Trường Minh, cậu có bệnh à!”
Tống Trường Minh dường như không nhìn thấy vẻ mặt thở phì phò, thân thiết ôm lấy vai cô ấy: “Hôm qua cậu viết bài tập vật lý sao? Cho tớ mượn!”
“Cậu làm gì động tay động chân?” Hướng Tinh muốn hất tay trên vai ra, nhưng người bên kia vẫn kiên quyết đặt lên vai cô ấy, không có lựa chọn nào khác ngoài việc cúi xuống bất chợt, khéo léo thoát khỏi Tống Trường Minh.
Hướng Tinh chạy tới trước mặt biểu tình chọc ghẹo đối với Tống Trường Minh, “Cho dù có cho ma mượn tôi cũng không cho cậu mượn.”
Nói xong cô bỏ chạy không chút dấu vết, Tống Trường Minh vừa vội vàng vừa la hét đuổi theo phía sau.
Ôn Dư nhìn hai người biến mất trước mặt với dấu chấm hỏi trong đầu, cô chưa kịp suy nghĩ thì đã xuất hiện một người khác bên cạnh cô.
“Hôm nay tôi mua cho em một cái bánh nhỏ.” Lục Thâm đi tới chỗ cô, đưa bữa sáng cho cô.
Ôn Dư cầm lấy bữa sáng, thấy là tiệm bánh ngọt cô hay đến, cô để ý anh chỉ cầm đồ ăn sáng của cô, “Còn của anh thì sao?”
“Tôi ăn rồi.” Cho nên mới mua thêm một phần ăn sáng cho cô, trên đường Tống Trường Minh truy vấn một hồi, lúc này lại được Ôn Dư quan tâm, Lục Thần cảm thấy chuyện lúc nảy cũng không có gì khó chịu.
“Em chiều nay...”
“Chiều nay tôi không rảnh sau giờ học.” Ôn Dư ngắt lời Lục Thâm, khuôn mặt đỏ bừng ngắt lời anh nói.
Lục Thâm nheo đôi mắt dài lại, dựa vào khung cửa khoanh tay không tin. Lần cuối cùng Ôn Dư nhìn thấy anh như thế này là trong phòng thí nghiệm hóa học sau khi tan học, anh thò tay vào phía dưới cô, nói những lời tục tĩu, cô vô thức kẹp chặt chân mình, lo lắng nói: “Tôi hôm nay cùng người nhà ăn cơm.”
“Vậy được rồi.” Lục Thâm vui vẻ đồng ý khiến Ôn Dư có chút kinh ngạc, liền nghe thấy anh nói tiếp: “Em không được phép tùy tiện không trả lời tin nhắn của tôi.”
Cô biết, sau đó Ôn Dư gật đầu hứa, cuối cùng tiễn Đại Phật đi, quay đầu lại bắt gặp ánh mắt tò mò của cả lớp, cô bỏ qua những ánh mắt tò mò đó đi về chỗ ngồi xuống, bắt đầu ăn sáng một cách tự nhiên.
“Cậu làm biết bạn học Lục ở lớp ba?” Bạn cùng bàn mang biểu ngữ nói chuyện phím nghiêng người hỏi.
“Bạn của tớ học lớp ba phải không?” Ôn Dư đến nơi tốt để chơi trò phóng khoáng, cô thầm đổi ý hỏi ngược lại.
Bạn cùng bàn nhìn mặt Ôn Dư ửng hồng, không tin nói: “Vậy tại sao cậu lại đỏ mặt?”
ánh mắt Ôn Dư lướt qua lướt lại một hồi rồi lấy cớ: “Nhìn thấy học thần cậu không đỏ mặt sao.”
Có vẻ như là như vậy, cô bạn cùng bàn cảm thấy những gì Ôn Dư nói rất có lý, vì vậy cô ấy dẹp bỏ nghi ngờ, chuẩn bị tự học vào buổi sáng.
Thời gian học năm hai trung học rất bận, mỗi ngày đều giống như một cuộc chiến, Ôn Dư mệt mỏi, trong giờ ra chơi không muốn ra khỏi phòng học, chỉ có thể ngủ trên đống sách dày.
Hôm nay, cô không đặt đề toán cửa sổ, có thể thấy rõ Lục Thâm đang đứng ở hành lang nói chuyện với những nam sinh khác. Lục Thâm chú ý nhìn Ôn Dư đang nằm trên bàn học, thời điểm mắt hướng lên nhìn cô lạnh lùng trong mắt tan thành nước, như mùa xuân trở lại làm hoa nở rộ.
Rõ ràng đang chuẩn bị tới mùa thu nhưng giống như vừa mới bước vào mùa xuân, ánh mắt thẳng tắp lộ ra quá rõ ràng. Ôn Dư lập tức thu hồi tầm mắt, nằm úp sấp trên bàn bên cửa cổ, trên tay cầm bút vẽ linh tinh vào chỗ trống, dùng nét bút viết ra chữ ‘Lục Thâm.’
Cô nhìn vào hai chữ đó một hồi, sau đó xóa đi, cuối cùng đóng tập lại xem như chưa có chuyện gì xảy ra.