Trò Chơi Khám Phá

Chương 1

Trans+Edit: Team CN

“Chuẩn bị xong chưa?”

Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói vừa trầm thấp vừa từ tính khiến tim Bạch Lộ run lên. Đối phương cười nhẹ, giọng điệu dụ dỗ cô.

“Đi ra ngoài hành lang, cho tôi xem ngực của em.”

Nhìn lướt qua hành lang không một bóng người bên ngoài, Bạch Lộ nhấc mông, nhẹ tay nhẹ chân đi ra hành lang đã bật đèn mờ.

Xung quanh không có ai, những người phải tăng ca ở công ty đã rời đi từ lâu rồi, chỉ còn một mình cô đang đứng trên hành lang vắng vẻ này, chầm chậm vén áo lên.

Nội y ren màu đen ôm lấy bộ ngực nảy nở căng tròn, dường như đang bừng sáng dưới ánh đèn mờ.

“Không được như vậy, cởi nội y ra, tôi muốn nhìn rõ hai núʍ ѵú và quầng vυ' của em.”

Người đàn ông rất không hài lòng đối với hành vi qua loa của Bạch Lộ, chỉ huy cô, dường như để trừng phạt cô không chịu nghe lời, lại ấn nút điều khiển từ xa trong tay.

“Ưʍ......”

Cơ thể run lên, khuôn mặt đỏ bừng như trái đào chín, kẹp chặt hai chân, nghe lời cởi áσ ɭóŧ ra, để nửa thân trên tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, để lộ ra bộ ngực xinh đẹp của mình trong không khí.

Một cơn gió thổi qua, kí©ɧ ŧɧí©ɧ núʍ ѵú đứng thẳng, dáng vẻ non mềm quả thật khiến người ta yêu thích. Cả bộ ngực khẽ run lên theo hơi thở.

Trắng trẻo nõn nà rất hợp khẩu vị.

Hơi thở của người đàn ông bắt đầu trở nên nặng nhọc, anh nhìn chằm chằm bộ ngực trong màn hình giám sát, kéo khóa quần, rút dươиɠ ѵậŧ sớm đã cứng lên của mình ra.

Ra lệnh với người ở đầu dây bên kia: “Bây giờ, hãy nghịch vυ' của em cho tôi xem.”

Khuôn mặt Bạch Lộ đỏ bừng lên vô cùng đáng yêu, cảm giác vừa xấu hổ vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ chưa từng có khiến thân dưới không ngừng chảy ra nước, thấm ướt qυầи ɭóŧ của cô.

“Sẽ có người nhìn thấy mất......”

Cô còn đang do dự, dù sao đây cũng là nơi công cộng, lỡ như......

“Tôi mới là chủ nhân của em, ngoan một chút. Sẽ không có ai nhìn thấy đâu, chỉ có tôi, chủ nhân của em đang nhìn em thôi. Nghe lời tôi, dùng tay cầm vυ' em đi.”

Cô ngoan ngoãn làm theo, bàn tay mềm mại vừa chạm vào ngực mình liền không nhịn được kêu lên một tiếng rêи ɾỉ trầm thấp, nhưng người đàn ông ở bên kia vẫn đang chỉ huy cô tiếp tục.

“Vân vê đầṳ ѵú, thật là nhạy cảm đấy, miết một chút có lẽ đã ra nước rồi.”

Dứt lời người đàn ông cười trầm thấp, thông qua loa truyền đến tai Bạch Lộ, quyến rũ đến mức khiến cô không nhịn được mà dùng tay bóp mạnh núʍ ѵú.

“A a......!”

Run rẩy đến mức không chịu nổi, hai chân mềm nhũn nửa ngồi nửa quỳ trên thảm trải sàn ngoài hành lang. Một đôi mắt to long lanh ánh nước, nếu lúc này có người đàn ông nào đi qua, có lẽ đều sẽ không nhịn được mà nổi lên thú tính, đè cô xuống đất cưỡиɠ ɧϊếp.

Người đàn ông ở đầu dây bên kia bắt đầu chuyển động lên xuống trên dươиɠ ѵậŧ của mình, giọng nói càng ngày càng trở nên khàn đặc, cách một chiếc điện thoại làm trái tim Bạch Lộ rục rịch nhộn nhạo hết cả lên.

“Thật muốn cắm dươиɠ ѵậŧ của tôi vào miệng em, xem nó lấp đầy miệng em, đến mức không thể nói được lời nào, chỉ có thể ngậm nó, cầu xin nó mau bắn vào.”

Qυყ đầυ cực lớn áp lên màn hình, nằm ngay trên khuôn miệng đang mở rộng của Bạch Lộ, giống như đang thật sự ngậm nó vậy, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức khiến trán người đàn ông nổi đầy gân xanh.

“Muốn tôi bắn vào miệng em không?”

Người đàn ông đang dụ dỗ cô, ánh mắt Bạch Lộ càng thêm mơ màng, vuốt ve bầu ngực của mình càng lúc càng thành thạo hơn, dần dần vứt bỏ xấu hổ và rụt rè, bắt đầu rêи ɾỉ hết sức dâʍ đãиɠ.

Cô run rẩy, tha thiết há to cái miệng nhỏ nhắn, những tưởng tượng trong đầu dường như đang trở thành hiện thực, dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông thật sự đang rút ra cắm vào trong miệng mình, vừa to vừa dài, đâm vào họng cô khiến cô không thích ứng được, hốc mắt đỏ lên.

Nhưng vẫn vô cùng mong muốn, hàng mi dài run lên trong chốc lát, âm thanh như tiếng mèo kêu phát ra.

“Đều bắn cả cho tôi đi, chủ nhân......”

Người đàn ông khẽ khàn khàn rên lên, dươиɠ ѵậŧ run lên, một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt phun lên màn hình, bao phủ khuôn mặt lớn bằng bàn tay kia.