Nam Hoan từ bên kia giường bò về phía Tần Tri Dã, khi tới trước mặt cậu liền vươn đôi tay đặt lên bả vai Tần Tri Dã, thử thăm dò ngồi xuống đùi cậu.
Còn chưa kịp làm gì, Nam Hoan đã cảm thấy hoa mắt, lại thấy rõ ràng Tần Tri Dã đã thay đổi vị trí hai người, đè ở trên người Nam Hoan.
Tần Tri Dã hôn lung tung trên cổ Nam Hoan, nhiệt tình giống như con chó con đem nước miếng của mình bôi khắp xương quai xanh Nam Hoan.
Cậu vươn tay thuần thục cởϊ qυầи áo Nam Hoan ra, sau đó ngậm lấy hai luồng mềm mại mơ ước đã lâu kia.
Tuy ngực Nam Hoan không nói là lớn, nhưng hình dáng no đủ, một tay Tần Tri Dã khó khăn lắm mới có thể nắm giữ.
Cậu liếʍ láp hai luồng trắng nõn của Nam Hoan, đồng thời vươn tay xoa bóp cái kia thành đủ hình dạng, không kiêng nể gì thưởng thức.
Nam Hoan phát ra tiếng rêи ɾỉ nho nhỏ yêu kiều, càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ Tần Tri Dã.
Tần Tri Dã ăn đủ hai luồng trắng nõn kia rồi, rốt cuộc vừa lòng ngẩng đầu lên, lúc đó, trên bầu ngực Nam Hoan đã bị Tần Tri Dã làm cho sáng lấp lánh toàn bộ là nước miếng.
Tần Tri Dã vươn tay nắm lấy bàn tay Nam Hoan, đặt tay cô lên trên hông mình, giọng nói khàn khàn: “Bảo bối, để tôi xem xem cậu chủ động như thế nào, nhé?”
Nam Hoan bị cậu nói nhỏ bên tai làm cho lỗ tai đỏ lên, nhưng vẫn khẽ cắn môi phối hợp kéo áo tắm dài của Tần Tri Dã ra.
Tần Tri Dã vì hưởng thụ bữa tiệc lớn hôm nay, đương nhiên là tắm rửa xong chỉ mặc một chiếc áo tắm dài liền ra ngoài, cho nên Nam Hoan mở ra, cơ thể trần trụi của Tần Tri Dã hoàn toàn bại lộ trong không khí.
Nam Hoan quay đầu đi: “Cậu không biết xấu hổ, cuồng phô trương!”
Tần Tri Dã dựa cơ thể càng gần hơn, cố ý dùng ngực mình đè lên nhũ thịt Nam Hoan, cậu hung hăng hôn lên trên mặt Nam Hoan một cái: “Còn không phải là vì cậu làm bài tập làm lâu như vậy, nếu không sao tôi lại gấp không chờ nổi như thế này.”
Hai đầṳ ѵú bị cọ xát mang đến kɧoáı ©ảʍ kỳ lạ, khuôn mặt nhỏ của Nam Hoan bởi vì vậy mà phủ lên một tầng đỏ hồng.
Tần Tri Dã nhìn thấy trong lòng nóng như lửa đốt, cúi đầu hung hăng hôn lên cánh môi Nam Hoan, lại nhịn không được cắn cắn môi dưới Nam Hoan.
Cậu biết loại hành vi này của mình có tên khoa học là “du͙© vọиɠ chiếm hữu”, dù sao cậu cũng không phải là loại người không học vấn không nghề nghiệp ăn chơi trác táng, nền giáo dục tinh anh của nhà họ Tần đã chú định sẽ làm cậu không phải là người thường.
Bởi vì loại cảm xúc này, mỗi lần đến gần Nam Hoan, cậu luôn muốn hung hăng cắn cô một ngụm thậm chí còn có ý muốn nuốt trọn cô.
Đương nhiên cậu biết là không thể, cho nên chỉ có thể tìm mọi cách lưu lại mọi dấu vết trên cơ thể Nam Hoan để thỏa mãn du͙© vọиɠ của bản thân.
Nhưng mà, cậu càng thích việc Nam Hoan để lại dấu vết trên người cậu hơn. Cho nên cậu luôn cố ý chọc tức Nam Hoan.
Nam Hoan cảm nhận được sự đau đớn trên cánh môi, nhịn không được vươn tay đẩy Tần Tri Dã ra, muốn thoát khỏi.
Phản ứng theo bản năng sẽ không lừa được người ta, nhưng Tần Tri Dã đã đắm chìm trong du͙© vọиɠ nên không hề phát hiện, chỉ cho là tình thú.