Bé con

Chương 2: "A.. Ông xã... Ꮯôn Ŧhịt̠ Bự Thật Mạnh....Muốn Thao Chết Em.."

Đón người về, lúc vừa vào nhà, bạn trai Trác Kiến Huy lấp tức vứt bỏ hành lý qua một bên, cực kì nhiệt tình mà ôm lấy cổ Trương Thạc, bộ mặt đầy ý xuân nói: “Ông xã, có nhớ em không?”

Vừa nói, Trác Kiến Huy vừa đặt môi trên cằm Trương Thạc mà nhẹ nhàng cọ xát, tay phải cũng theo đó di chuyển đến điểm giữa hai chân hắn vuốt ve kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Trương Thạc lập tực bị dáng vẻ kia câu dẫn đến máu trong người sôi trào, rõ ràng là hai giờ trước vừa mới bắn, nhưng hắn lại cảm thấy ngay tại thời điểm này cả người đều có lực, hình như hưng phấn hơn bình thường, có trách thì trách hắn bị bạn trai vuốt ve cọ xát một cái liền phát nứиɠ, cả người nóng lên, dươиɠ ѵậŧ lập tức cương cứng, quần thể thao rộng thùng thình dựng lên thành túp lều cao.

Hai người lúc này đang ở phòng khách, Trương Thạc ôm lấy Trác Kiến Huy nhành chóng tiến về phía trước vài bước, trực tiếp ngã lên sofa, hai người một bên hôn môi, một bên gấp rút cởϊ qυầи áo trên người.

Trương Thạc dùng đầu lưỡi liếʍ láp đầṳ ѵú bạn trai, bàn tay ấm áp liên tục vuốt ve khiến bạn trai phát nứиɠ, cả người cũng theo đó mà nóng lên. chẳng mấy chốc tay hắn đã sờ đến lỗ da^ʍ của người yêu, ngón tay ở miệng huyệt trêu đùa.

“Ưm…Ông xã…thật sướиɠ…nhanh lên…mau cắm vào bên trong…bên trong ngứa…” Trác Kiến Huy bị ngón tay cùng đầu lưỡi trêu đùa đến cả người phát da^ʍ.

Trương Thạc mỉm cười, thuận theo ý bạn trai mà đem ngón tay cắm vào c̠úc̠ Ꮒσα.

Ngón tay vừa cắm xuống, Trương Thạc liền giống như bị điện giật mà nhớ lại cái gì đó, dươиɠ ѵậŧ bên dưới lập tức trào ra một ít nước da^ʍ.

Xúc cảm này, độ ẩm này, lỗ nhỏ vừa chặt vừa mềm này…

Mọi thứ làm Trương Thạc lập tức nhớ tới buổi chiều trốn trong WC dùng ngón tay cắm huyệt, cảm giác sướиɠ không thể tả nổi, cơn ngứa từ chỗ sâu trong lỗ huyệt vừa được an ủi cách đây không đột ngột ấp đến như thủy triều vỡ đê.

Trương Thạc sửng sốt một chút, trong lòng ẩn ẩn nổi lên kỳ vọng, chính là ngay bây giờ muốn dùng ngón tay ra sức đâm thọc vào c̠úc̠ Ꮒσα của mình!

“Ông xã… Nhanh động đi…Nhanh lên đến làm em…”

Nhận thấy ngón tay Trương Thạc chậm chạp không động đậy, bạn trai sắp bị nghẹn đến chết không nhịn nổi mà bắt đầu thúc giục hắn.

Bị giục, Trương Thạc lập tức phục hồi tinh thần, đem ngón tay rút ra, sau đó trực tiếp đem dươиɠ ѵậŧ thô cứng của mình cắm vào trong cái lỗ dâʍ đãиɠ của bạn trai, tiếp theo liền liều mạng đong đưa eo dập mạnh.

“A…Ông xã… Nhanh quá… Côи ŧɧịt̠ bự đâm thật mạnh… Đυ. chết em…a”

Bên tai là tiếng bạn trai không ngừng phóng đãng rêи ɾỉ kêu da^ʍ, nhưng trong đầu Trương Thạc lúc này lại hiện ra hình ảnh bản thân buổi chiều dùng ngón tay cắm huyệt, lại nhớ đến kɧoáı ©ảʍ khiến toàn thân hắn tê dại làm một lần liền nhớ mãi không quên, chỉ mới nghĩ đến một chút lỗ huyệt phía sau liền ngứa ngáy đến lợi hại, bên trong giống như một miếng bánh quy loại thượng hạng đang bị hàng ngàn con kiến làm tổ không ngừng gặm cắn chính là ngứa ngáy đến phát điên.

Trương Thạc đột nhiên lại nhớ đến buổi chiều cắm huyệt, hình như là sau khi bắn tinh xong c̠úc̠ Ꮒσα cũng không còn ngứa nữa.

Tưởng tượng như vậy mông Trương Thạc như được gắn thêm động cơ motor không ngừng tăng nhanh tốc độ, càng cắm càng nhanh, càng đâm càng mạnh, đυ. bạn trai đến độ không thể khép miệng kêu da^ʍ, nhưng mặc cho Trương Thạc có làm mạnh như nào, dươиɠ ѵậŧ có cọ sát ra sao thì c̠úc̠ Ꮒσα ở phía sau cũng không giảm bớt ngứa.

Khốn nạn hơn chính là hắn đã đυ. bạn trai bắn tinh đến hai lần nhưng cậu em của Trương Thạc vẫn không có chút gì là muốn bắn tinh. Dươиɠ ѵậŧ hắn vẫn như cũ cứng rắn như thép, hai viên tinh hoàn sớm đã bị nghẹn đến căng trướng, bên trong hẳn là đã bị nghẹn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, nhưng mà hắn lại không có cảm giác cao trào muốn bắn tinh.

Cú© Ꮒσα càng lúc càng ngứa đến lợi hại, Trương Thạc còn muốn cᏂị©Ꮒ tiếp, bản thân thầm nghĩ có lẽ là có sát vẫn chưa đủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Biết đâu làm thêm chút nữa dươиɠ ѵậŧ hắn có thể bắn tinh thì sao? Nhưng Trác Kiến Huy thò không như vậy, y bị hắn đυ. bắn đến hai lần, cả người hoàn toàn kiệt sức, tay chân bủn rủn, cuối cùng cũng không chịu lăn lộn thêm hiệp nữa.

“Ông xã… Tha cho em đi…. Em chịu không nổi nữa…. Em thật sự không chịu nổi…. A….Anh… Mạnh quá…. Chịu không nổi… Làm ơn…Tha cho em….A…” Trác Kiến Huy cả người vô lực cầu xin.

Trương Thạc bất đắc dĩ mà rút ©ôи ŧɧịt̠ ra, lấy cớ tắm rửa mà trốn vào phòng tắm.

Vào đến phòng tắm, Trương Thạc mở vòi hoa sen làm nước chảy ào ào, giả vờ như hắn đang tắm rửa, ngay sau đó liền nằm xuống mặt đất, bộ dáng gấp rút kìm lòng không được vội vàng đem ngón tay nhét vào c̠úc̠ Ꮒσα, lần này một ngón không đủ thỏa mãn như lúc chiều, hắn lại đâm thêm một ngón tay vào trong không ngừng dùng sức ra vào cọ xát, không ngừng lặp lại động tác thọc vào rút ra, sau khi cắm liên tục mấy chục cái, dươиɠ ѵậŧ lúc đầu cương cứng không muốn bắn chẳng mấy chốc đã trở nên vừa đau vừa trướng, chỉ chốc lát sau, Trương Thạc gầm nhẹ một tiếng đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt vì nghẹn từng đợt bắn ra trực tiếp rơi xuống sàn theo dòng nước cuốn trôi.

“Chuyện này rốt cuộc là sao?”

Trương Thạc nằm trên mặt đất rơi vào trầm tư, gương mặt có chút mờ mịt.

Cùng lúc này, trong phòng khách Trác Kiến Huy ở trên sofa bò hơn mười phút, thân thể mới thoát khỏi trạng thái bủn rủn một chút, y quay đầu nhìn về phía nhà tắm, thấy cửa đã khóa, bên trong chốc chốc lại truyền đến tiếng ồn mơ hồ, xác định Trương Thạc không quay lại ngay y mới cẩn thận nhặt lấy điện thoại trong quần jean bị ném dưới đất ra.

Y cầm điện thoại di động nhấp vào ứng dụng máy ảnh, song liền tách rộng hai chân, đem ống kính nhắm ngay lỗ huyệt mới bị ȶᏂασ đến vừa sưng đỏ vừa chảy nước, chụp liên tục mấy tấm.

Chụp xong liền đem mấy tấm ảnh nhìn qua một chút, sau đó từ trong mớ ảnh chọn ra một tấm ưng ý nhất, lại mở Wechat, từ trong danh bạ tìm kiếm cái tên “Chủ nhân dươиɠ ѵậŧ lớn”, nhấn vào giao diện tin nhắn, Trác Kiến Huy đem ảnh bản thân vừa chọn gửi cho “Chủ nhân dươиɠ ѵậŧ lớn” kia.

Làm xong chuyện cần làm, Trác Kiến Huy liền khóa màn hình di động, cảnh giác liếc mắt về phía cửa phòng tắm đang khóa một cái, gương mặt xinh đẹp bỗng toát ra một thần sắc phức tạp.



Nguyệt: đã nɠɵạı ŧìиɧ còn phức tạp cái rắm! ta phi!