Bị Mẹ Kế Bán Vào Hào Môn

Chương 12.2 Cậu kêu to gào khóc (Cao H)

Hai chân rắn chắc khỏe mạnh của hắn hơi tách ra, cùng một đôi mông rắn chắc ở phía sau di chuyển. Côn ŧᏂịŧ màu tím đen cùng gân xanh dày đặc đan xen vào nhau, trông rất thô bạo, chậm rãi ra vào trong cơ thể Lâm Niệm An. Mỗi lần đều đâm tới chỗ sâu nhất của cậu.

Lâm Niệm An cảm thấy mình bụng như căng ra, cảm giác sắp nôn đến nơi. Biết thế cậu sẽ không ăn nhiều như vậy.

Ai biết dươиɠ ѵậŧ của chồng lại lớn như vậy, cũng đâu biết sẽ bị chồng làm cúc hoa đâu.

Mỗi một cú nhấp của người đàn ông đều có tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhớp nháp. Dịch nhớp bắn ra đầy lấp lánh giống như ánh sáng của sự sung sướиɠ.

Cơ thể của Lâm Niệm An đã hoàn toàn ướt đẫm mồ hôi. Tạ Tây Lâm cúi xuống liếʍ mồ hôi từ lưng của cậu. Sau đó, đứng thẳng thừng, ấn cậu quỳ xuống, cánh tay rắn chắc kẹp chặt vai mỏng của Lâm Niệm An.

Người đàn ông ở phía sau dùng tay còn lại nắm lấy vòng eo thon thả của cậu, cứ như thế điên cuồng đẩy mông về phía trước.

Đàn ông trời sinh đã thích rong ruổi, thấy Lâm Niệm An đã sẵn sàng liền lao đến.

Cũng bởi vì lao đến quá mạnh, lại phải dùng thêm lực để cố định thân thể của Lâm Niệm An, nên bắp thịt của cánh tay và vai hắn căng ra, đồ sộ, man rợ, tràn đầy tâm huyết cùng dã tính như đang rong ruổi trên sa trường.

Tay còn lại của hắn kẹp vào eo Lâm Niệm An, do nắm quá mạnh để lại trên da Lâm Niệm An vết ửng hồng.

Đây cũng chưa tính làm gì. Mông của Lâm Niệm An vốn trắng nõn tĩnh tế bị hắn vỗ bạch bạch bạch làm cho ửng đỏ cả lên.

Côn ŧᏂịŧ tím đen thô dày mạnh mẽ đâm vào cúc hoa, tràng đạo hoàn toàn bị nó chiếm giữ, không ngừng run rẩy mấp máy, rỉ ra rất nhiều nước. Đúng là trời sinh ra để cho đàn ông làm mà.

Lâm Niệm An trong tay nắm chặt thành bồn tắm bằng ngọc, dươиɠ ѵậŧ mất khống chế, da^ʍ huyệt cũng mất khống chế. Cũng bởi vì nướ© ŧıểυ của hắn nhiều, màu sắc không rõ ràng nên khi vào trong nước cũng không phân biệt được.

Nhưng dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra từ cúc hoa thì đặc sệt, giống như tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng sữa chảy ra lúc nãy. Khi hòa vào trong nước thì càng rõ ràng, thậm chí còn làm cho nước có chút vẩn đυ.c.

Tạ Tây Lâm mạnh mẽ đâm vào cậu, trở nên hung tợn, thật sự không giống Tạ Tây Lâm, cũng không giống người bình thường. Gân xanh trên trán và cổ hắn nhảy dựng lên, toàn thân đỏ bừng như máu.

Thú tính bị đè nén trong hai kiếp, hoàn toàn bùng nổ trong kiếp này.

Hắn nắm chặt cơ thể Lâm Niệm An trong hai bàn tay to lớn của mình, hông của hắn dường như có thêm một động cơ, hắn vung nó nhanh đến mức làm cho nước bắn tung tóe khắp nơi bên ngoài mặt đất.

Cúc hoa của Lâm Niệm An bị kéo căng để có thêm không gian, thịt màu hồng trở thành một lớp mỏng.

Trên lông mi của cậu dính đầy nước mắt, côn ŧᏂịŧ cương cứng, đầy ngoan cường của cậu phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ lỏng.

"Ư, a! Chồng ... A! A! A! Ứ, Ư! Chồng ..." Lâm Niệm An cuối cùng đã bật khóc.

Cũng không để cho cậu nói hết một câu.

Tạ Tây Lâm dừng lại, lúc này chưa được bao lâu, Lâm Niệm An đã không chịu được.

Sức chiến đấu yếu đến nỗi làm người ta phải đau đầu.

Hắn ôm Lâm Niệm An Đứng lên, ra khỏi bồn tắm, đi đến chỗ bồn rửa mặt có cái gương dài, dỗ dành Lâm Niệm An với giọng khàn khàn: "Em muốn nói cái gì?"

Lâm Niệm An không muốn nói nữa. Cậu vừa rồi muốn nói, quá mạnh, hắn làm quá mạnh, bảo hắn làm nhẹ thôi, hắn đều không làm!

Làm sao Lâm Niệm An biết rằng tư thế này rất dễ gây nghiện làm cho người ta không muốn dừng lại.

Hơn nữa, Lâm Niệm An cũng không thực sự khó chịu, chỉ là sướиɠ đến nỗi không chịu được. Cũng không cần chậm lại hay làm nhẹ đi.

Lúc trước hắn làm âʍ ɦộ của Lâm Niệm An, sẽ dừng lại vì thương tiếc đó là lần đầu của cậu.

Mặc dù cúc hoa cũng là lần đầu tiên, nhưng đã có kinh nghiệm làm âʍ ɦộ rồi.

Nên nghĩ khả năng thích ứng của Lâm Niệm An sẽ được cải thiện.

Nếu không, đừng nói đến việc thoả mãn được hai đứa con trai của hắn, đến hắn cũng cảm thấy không thoả mãn.

Trong lòng nghĩ như thế nhưng Tạ Tây Lâm cũng không biểu hiện ra ngoài. Nếu hắn dám thể hiện điều đó, Lâm Niệm An sẽ nhào đến cắn hắn mất.

Mặc dù hắn rất hưởng thụ việc vị cắn, nhưng trước mắt không phải có việc cần làm hơn sao.

Lâm Niệm An nhìn mình trong gương, cậu không nhìn vào mặt, mà lại nghiêng người sang một bên.

Cậu cũng xem qua một chút, đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ của bướm nhỏ.

Hồng phấn dịu dàng có chút dễ thương.

Tự khen chính mình, cậu có chút ngượng ngùng.

Tạ Tây Lâm không có để ý nhiều như vậy, cúi đầu nói: "Nhìn dươиɠ ѵậŧ cùng bướm nhỏ của em đi, rất dễ thương."

Lâm Niệm An không thể nhìn thấy. Nhưng sau đó Tạ Tây Lâm làm trước gương bắt cậu nhìn vào, làm cho Lâm Niệm An bắn hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng nướ© ŧıểυ lên trên gương.