Chương Hiểu Hân mặt nhỏ tức giận đến đỏ bừng, quơ quơ quyền đầu, dậm chân trên sàn biểu thị cho nam nhân trước mặt biết mình đang rất cáu.
Diệp Lăng im lặng chờ đợi bảo bối trách mắng, hắn vừa mới phát tiết quá độ, chưa đến nữa canh giờ thao Tiêu Điềm Điềm hôn mê rồi.
Ai biết tiểu cô nương này mau cao trào đến vậy, hắn không biết rõ đã lêи đỉиɦ bao nhiêu lần, chục lần hay nhiều hơn?
Tiêu Điềm Điềm lỗ l*и sau khi hắn rút ©ôи ŧɧịt̠ ra tạm thời không khép lại được tạo thành lỗ trống, vách thịt trắng bệch vết rách li ti rỉ máu. Hai bầu ngực tràn đầy dấu tay, đầṳ ѵú sưng tấy rớm máu.
Nha hoàn hộ vệ hai mặt nhìn nhau, trước đây đều nghe tiểu thư than vãn không đủ sướиɠ, mới đó đã bị Diệp công tử tho đến hôn mê vết thương đầy người e rằng về sau sinh ra bóng ma tâm lý.
Chương Hiểu Hân cẩn thận chỉ dẫn nha hoàn lau sạch Tiêu Điềm Điềm thân thể, thay y phục hoàn chỉnh:
"Anh còn đứng đó làm gì? Còn không bế Điềm Điềm ra xe?"
"Làm sao lại là anh? Người khác thấy được hỏng Tiêu Điềm Điềm danh dự. Loại chuyện này không nên để người ngoài hay biết"
Nếu vừa mới Tiêu Điềm Điềm nha hoàn hộ vệ còn tức giận Diệp công tử không biết tiết chế nặng nhẹ thì câu nói này ào ào cà thiện cảm.
Trước đây một đám xun xoe lấy lòng tiểu thư nam nhân thúi chỉ mong muốn sướиɠ ©ôи ŧɧịt̠ hận không thể khoe khắp thiên. Diệp công tử tuy chuyện kia thô bạo nhưng còn biết xuất phát từ tiểu thư góc độ suy nghĩ, tiểu thư cũng đã như nguyện đạt được cực khoái không đến mức thua thiệt.
Tiêu Điềm Điềm một vị nữ hộ vệ đứng ra, kéo hảo mũ áo che lại tiểu thư gương mặt, đang muốn ôm người thì Diệp Lăng ngăn lại đề nghị:
"Trước tiên lái xe đến sát đại môn tòa lâu, đoạn đường ngắn hiếm người nhìn thấy"
Xe dừng tốt hắn cũng không lập tức di chuyển Tiêu Điềm Điềm, ngược lại hỏi:
"Dọc đường đi xuống nhiều người không?"
"Thưa công tử không có, đều là trong lâu tiểu nhị"
Diệp Lăng gật đầu phân phối: "Các ngươi chia nhau xuống tầng dưới chắn cửa không cho phép trong phòng người đi ra, nếu có thể xua tan cả đám tiểu nhị càng tốt"
Bọn họ có vài người nơi nào đủ doanh số canh giữ từng cửa phòng chỉ có thể nhờ còn lại người hỗ trợ, nữ hộ vệ chần chừ không biết nên đi canh cửa còn là ôm tiểu thư:
"Diệp công tử, thuộc hạ…"
"Tốt, giao cho ngươi"
Chương Hiểu Hân liếc mắt trừng nhà mình nam nhân một mắt, nhanh chân theo sau sau. Diệp Lăng chớp mắt cười khổ vội vã chạy theo nàng rời đi không dám chần chờ.
Thiếu nữ giận dỗi bước vào trong xe ngồi nép một góc, khoanh tay trước ngực quyết tâm không để ý nam nhân này.
Nàng không để ý nhưng Diệp Lăng để ý, hai tay ôm bảo bối mềm mại thân thể kéo vào l*иg ngực đặt ngồi trên đùi mình.
Nàng tức giận dằn co chốc lát không thành đành phải thuận theo, đôi mày vẫn nhíu thành một đoàn không thèm nhìn mặt hắn.
"Bảo bối, anh sai rồi"
"Bảo bối, tha thứ anh được không?"
"Bảo bối đáng yêu….bảo bối xinh đẹp…."
Diệp Lăng kề sát bên tai liên tục nài nỉ, hơi nóng phả vào tai làm thiếu nữ rùng mình, nhịn không được đẩy mặt hắn ra:
"Anh đừng thổi, em khó chịu"
"Rồi rồi anh không thổi, bảo bối đừng giận anh được không"
Chương Hiểu Hân tức giận quay đầu nhìn chằm chằm Diệp Lăng, nhìn vẫn luôn ôn nhu thương yêu chiều chuộng nàng vẽ mặt, muốn mắng anh lời nói nghẹn trong cổ họng, âm thanh không tự chủ mềm mỏng::
"Anh vì sao không tiết chế, hỏng Điềm Điềm thân thể làm sao bây giờ?"
Nhớ đến mình trước đây nhiều lần bị nam nhân này thao ȶᏂασ hôn mê, hồi lâu sức khỏe vẫn không hoàn toàn bình phục, đây là có anh tϊиɧ ɖϊ©h͙ uống bổ khuyết, Điềm Điềm làm sao bây giờ?
Hơn nữa nàng cũng chưa từng bị anh thô bạo như vậy, nhiều lắm hôn mê đau xót nơi đó một chút mà thôi. Nàng không tức giận không được, lo lắng anh lực lượng ngày càng lớn, không biết kiềm chế có khi xảy ra án mạng.
Diệp Lăng bất đắc dĩ giải thích: "Anh đối Tiêu Điềm Điềm không tồn tại bất kỳ động lòng cảm xúc, bị du͙© vọиɠ chi phối phát tiết không kìm chế được. Hơn nữa….nàng chứ liên tục gọi tên em chọc anh cáu."
Nghe câu này Chương Hiểu Hân vừa giận vừa hạnh phúc, đối với nàng nam nhân này không những tiết chế còn kìm nén cực kỳ lợi hại đau lòng yêu thương nàng.
"Nữ nhân khác anh phát tiết thế nào em không quan tâm chỉ cần không ra nhân mạng là được, nhưng Điềm Điềm là em khuê mật, lần sau anh chú ý được không?"
Nàng mới sẽ không rãnh hơi đồng tình cái khác nữ nhân yêu cầu nhà mình nam nhân kìm nén tiết chế, nứиɠ l*и phát tao muốn được nam nhân nhà nàng thao phải lường được hậu quả.
Cẩn thận nhìn gương mặt nàng đã phần nào hòa hoãn, nhẹ giọng năn nỉ: "Không cần lần sau được không?"
Nàng sửng sốt: "Vì sao? Anh không thích Điềm Điềm?"
"Nếu kìm nén nhẹ nhàng chậm rãi anh không thấy sướиɠ, tê tê dại dại rất khó chịu. Người khác không phải em, thao em dù rất ôn nhu nhưng tinh thần thỏa mái, tâm ý viên mãn dễ dàng đạt đến cực khoái"
Chương Hiểu Hân trong lòng tràn ngập ngọt ngào, tay nhỏ tìm kiếm mình nhung nhớ côn ŧᏂịŧ, giống như cầm phải côn sắt hun lửa nóng sưng to bất bình thường, nàng giật mình bật thốt:
"Nó vì sao nóng như vậy? Sưng vù…"
Bị nàng cầm côn ŧᏂịŧ đau nhức vô cùng: "Anh kìm nén cao trào không xuất dồn nén quá lâu"
Nàng đầy mặt lo lắng trách móc: "Anh kìm nén làm gì? không xuất làm sao sướиɠ?"
Vẽ mặt đương nhiên hỏi ngược: "đã nói toàn bộ sữa đều thuộc về em, anh xuất làm gì?"
Thiếu nữ hạ giọng nói nhỏ: "Tϊиɧ ŧяùиɠ của em, anh có thể xuất dịch thôi được mà?"
Diệp Lăng híp mắt: "Tϊиɧ ɖϊ©h͙ chứa tinh hay không bề ngoài khác biệt dễ nhận ra, em muốn người khác nói nhà em nam nhân vô sinh?" Có lăng quăng hay không đều bổ nên xuất làm gì uổng phí?
Chương Hiểu Hân giật mình trước giờ không nghĩ đến việc này, nam nhân vô sinh ác ý đồn đãi rất khó nghe, nam nhân của nàng sao có thể bị nhàn ngôn phỉ ngữ?
Thiếu nữ phủ phục trên ghế, ôm sưng tím côn ŧᏂịŧ trong tay vừa định giúp hắn giải nhiệt. Diệp Lăng ngăn cản:
"Em đợi anh một lát"
Trong ánh mắt khó hiểu của nàng, anh từ trong rương nhỏ trên sàn xe lật ra một bình nhỏ, đổ ra tay thoa lên côn ŧᏂịŧ, thoang thoảng hương thơm thảo mộc thanh mát. Dùng khăn sạch lau chùi tới lui cẩn thận mấy lượt, dùng nước sạch rửa trôi lại đổ nước thơm thơm đó.
Thiếu nữ to mắt hứng thú: "Đây là loại anh hay dùng tắm sao?"
"Ân, em muốn loại mùi nào? Trở về anh làm cho"
"Hoa nhài, em muốn hoa nhài"
"Được, lát nữa trở về anh làm"
"Dạy em được không?"
"Không thành vấn đề, anh đang tổ chức nhân thủ hướng dẫn phương pháp, nó là chúng ta rương tiền đầu tiên"
Chương Hiểu Hân cầm trong tay bằng gốm bình nhỏ tinh dầu, thanh mát mùi hương thật thơm, tò mò muốn hỏi liên quan vấn đề nhưng thấy anh lau dọn hoàn tất hạ thể nên thôi.
Thiếu nữ cúi đầu, hít sâu một hơi, dương cương khí tức quen thuộc xen lẫn thanh mát thảo mộc mùi hương làm nàng mê luyến không thôi.
Trước đó nàng vẫn luôn không vừa mắt trong hoa viên cây lớn kia, tầm thường lá toàn lá chẳng ra nổi hoa. Không rõ từ khi nào trở nên vô cùng yêu thích, có lẽ nàng yêu Diệp Lăng, yêu cả những gì anh thích.
Diệp Lăng nhìn nàng cúi đầu, lưỡi hồng phấn lướt qua qυყ đầυ liếʍ nhẹ, vô số gai lưỡi chà xát lên làm hắn sướиɠ khoái vô cùng. Nữ nhân khác vách l*и dù chật khít đến đâu cũng không cách nào sánh bằng nhà mình bảo bối hành động nhỏ.
Môi son há ra hờ hững ngậm lấy qυყ đầυ nấm to lớn, lưỡi linh hoạt đảo quanh liếʍ mυ'ŧ, thỉnh thoảng chọc vào lỗ nhỏ làm Diệp Lăng nhịn không được run lên, từng dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ tích tụ hồi lâu bắn thẳng khoang miệng miệng.
Đυ.c ngầu đặc sệt, tanh tanh vị mặn xen lẫn thanh mát hương thơm cùng dương cương khí tức tràn ngập làm nàng mê luyến, dù ngày ngày uống nhiều lần đều cảm thấy không đủ..
Nàng nuốt vội tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong miệng, môi mυ'ŧ chặt đoạn ngắn thân gậy tăng tốc loát động, má hóp lại chắt mót đến giọt tinh cuối cùng, nhiều đến mức nàng nuốt hai ba lượt mới hết.
Bụng nhỏ truyền đến một cổ ấm áp lan tỏa toàn thân, tinh thần sáng lạng khỏe khoắn. Nàng cảm giác mình có thể cùng anh đại chiến 300 hiệp.
Chương Hiểu Hân rất thích dùng môi son đầu lưỡi liếʍ mυ'ŧ cự vật của anh, cảm nhận miệng lưỡi dễ dàng chạm đến từng ao hãm sợi gân góc cạnh. Nàng hoàn toàn có thể rõ ràng miêu tả chân thật nhất nhà mình nam nhân côn ŧᏂịŧ hình dáng.
Đột nhiên trong đầu lóe lên ý nghĩ, một khi xuất hiện không kìm được lớn dần. Anh viết da^ʍ thơ, nàng nghĩ đến mình cũng có thể họa côn ŧᏂịŧ anh ra giấy.
Nghĩ đến đây thôi nàng đã thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ vô cùng, các ngươi không phải so sánh nam nhân mệnh căn hình dáng lực lượng sao? Nàng hận không thể khoe nhà mình cự vật để toàn bộ đại lục nữ nhân ngưỡng mộ khóc thét mới thôi.
Ánh mắt nàng lấp lóe sáng rực như phát hiện tân đại lục, nếu có đuôi tuyệt đối vung lên tận trời. Diệp Lăng vừa nhìn liền biết nhà hắn bảo bối lại nghĩ linh tinh chuyện gì.
"Bảo bối, em đang nghĩ gì đó?"
Nàng mị mị hai mắt thành khe hẹp, câu cổ anh hì hì cười, nhẹ giọng thủ thỉ:
"Anh, anh đọc xong trong thư phòng da^ʍ thư rồi chưa?"
"Ân, anh đọc rồi, xuân cung đồ cũng xem"
"Hì hì, anh thấy tác giả viết thế nào?"
Diệp Lăng nghĩ nghĩ, nghiêm túc đánh giá: "Đủ da^ʍ nhưng văn phong thiếu trôi chảy làm người đọc khá ức chế tuột cảm xúc"
Hắn nhướng mày nhìn nàng nghi vấn: "Em muốn viết da^ʍ thư?"
"Không không, không phải em mà là anh viết"
Diệp Lăng "Ồ" nhẹ, hắn thật nghiêm túc suy xét chuyện này, đời trước hắn đọc không biết bao nhiêu sắc hiệp tiểu thuyết, có cốt truyện ngôn tình ướŧ áŧ không thiếu, hơi chỉnh sửa một ít phù hợp bối cảnh thế giới. Đây đều là kim tệ vàng lóa mắt nha…
"Bình thường da^ʍ thư một quyển bao nhiêu tiền?"
Nàng làm sao biết, nhanh chóng mở cửa vách ngăn hỏi tiểu Thúy:
"Thấp 4,500 cao vượt qua 1000 ngân tệ không chừng, tác giả nổi tiếng giá càng cao"
Diệp Lăng nghe tiểu Thúy trả lời trong lòng run lên, cũng đúng, thời đại ăn không đủ no sinh tồn khó khăn, người biết chữ đại bộ phận là quý tộc thế gia xuất thân. Ít tiền, nào có thiếu gia công tử rảnh rỗi sáng tác sao chép tay từng quyển vận đi muôn nơi buôn bán.
"Anh suy nghĩ thế nào?"
Vung tay lên, hào hứng quyết định: "Viết, đêm nay anh lập tức viết, nhiều tiền như vậy còn lo không phát tài sao?"
"Ân ân, anh viết xong cho người sao chép thành từng quyển, dựa vào thương đội con đường truyền đi"
Diệp Lăng lắc đầu: "Tác phẩm vấn đề giao cho anh, hoàn thành em lo phần truyền bán là được"
Sao chép tay? Không thể nào, "Xem ra in ấn kỹ thuật cũng nên đưa vào danh sách quan trọng".
Trước làm một quyển ngôn sắc ngắn vài tập, tục sắc lẫn ngôn tình, văn phong hoa mỹ, sắc tình tràn ngập, thị trường nhất định không nhỏ. Nhất là đám thiếu nữ tuổi mới lớn còn ngây thơ mơ ước bạch mã hoàng tử thèm khát chuyện tình trong mơ rất thích đọc.
Diệp Lăng rất cần kim tệ, thật nhiều kim tệ vàng óng, khoa học kỹ thuật là đốt tiền nhà giàu không có tiền cái gì nghĩ cũng đừng nghĩ.