Chương Hiểu Hân tức giận, vì sao cứ dìm nam nhân nhà nàng? Ngẩng đầu nhìn Diệp Lăng hắn ánh mắt nhìn nàng vô cùng nhu hòa bao dung. Thiếu nữ càng không phục gan cũng to lên.
Kéo tay anh ra khỏi đũng quần, ném áo khoác sang một bên bại lộ cự vật căng đũng quần thành lều lớn vô cùng nổi bật.
Diệp Lăng nhìn nàng tao thao tác rất bất đắc dĩ, xem nàng gương mặt đắc ý ánh mắt gian manh hắn hiểu rõ nàng lại muốn giở trò.
Tay nhỏ cách vải vóc cầm thô lớn côn ŧᏂịŧ đẩy qua đẩy lại, nhìn khuê kiêu ngạo kɧıêυ ҡɧí©ɧ: "Thế nào? Đủ ghen tị chết Điềm Điềm ngươi chưa?"
Tiêu Điềm Điềm khó thể tin vào mắt mình, dụi dụi mắt kiểm tra xem có phải hay không bị hoa, nhiều lần xác nhận thật lớn thật dài, há miệng lắp bắp kinh hãi:
"Dài như vậy đâm xuyên tới đáy aaa"
"Hừ hừ, xuyên đáy vẫn còn thừa nha"
Cố ý không nhanh không chậm tháo Diệp Lăng đai lưng kɧıêυ ҡɧí©ɧ khuê mật, vừa kéo lưng quần xuống, một căn bầm tím côn ŧᏂịŧ bật nảy bại lộ bên ngoài, vừa dài vừa to, qυყ đầυ nấm bóng lưỡng to lớn hơi cong lên, tràn đầy gân xanh nổi cộm tựa chày sắt đầy gai.
"Thế nào? Giật mình đi, tiểu Thúy còn khen kỳ vật bình thường người không ai dài lớn như vậy"
Ngồi phía sau không xa tiểu Thúy nghe được cúi đầu thật thấp….Tiểu thư người chơi thì chơi còn lôi thuộc hạ vào làm gì….
A Phúc thừa dịp ở bên tai nàng nói nhỏ: "Của anh không dài lớn nhưng có thể làm em sướиɠ mỗi đêm nha"
Bàn tay bấm mạnh bên hông làm a Phúc vui vẻ cười cười.
Tiêu Điềm Điềm bị trước mắt đại bổng phá vỡ tam quan kinh nghiệm duyệt xét nam nhân bao năm của mình, không khỏi bật thốt thô bạo:
"Đánh rắm, nào phải kỳ vật, rõ ràng thần khí, nam nhanh bình thường bằng Diệp ca hai phần ba đã tự hào thổi tận trời"
Diệp Lăng nhướng mày, xem ra Thanh Hà thành khu vực nam nhân mệnh căn kích cỡ không khả quan so với vóc người, thua thiệt dị giới nữ tử độ sâu. Không biết nơi khác như nào?
Hắn đối với mình hiện tại khá hài lòng, tương lai ít nhất thước chín chiều cao, 25 phân chiều dài tuyệt vời nhất. Dài hơn nữa dù mượn tư thế kẽ hở, xuyên tận đáy vẫn không cách nào dập lút cán rất không thoải mái.
Chương Hiểu Hân hai tay ôm lấy "tiểu Diệp Lăng" cười khúc khích: "Hắc hắc làm sao? Còn dám nói bản tiểu thư khoác lác không?"
Tiêu Điềm Điềm cúi đầu nhìn chằm chằm côn ŧᏂịŧ, chân thật đáng tin bình phẩm:
"Đã tin đã tin, không tin không được. Không khác chày sắt, nhiều gân thô lớn như vậy thanh lâu kỹ nữ còn bị Diệp ca thao hôn mê nói gì vừa vào đời Hân Hân"
Đối diện ngồi 2 nữ tử ánh mắt tham lam thèm khát nhìn chằm chằm cự vật, nam nhân bên cạnh đang cùng mình dày vò thật vô vị. Được thưởng thức một lần ©ôи ŧɧịt̠ thô lớn này còn gì bằng.
Tiện nhân kia thật may mắn, xuất thân thấp kém kỹ nữ con hoang, vì cái gì luôn gặp may mắn? Địa vị cao hơn chúng ta không nói, hiện tại nam nhân cao lớn anh tuấn suất khí côn ŧᏂịŧ cũng thô bạo như vậy.
Diệp Lăng lúc này mà mở thị giác thứ hai sẽ phát hiện 2 nữ nhân này tia tuyến màu sắc càng đậm, vàng chói mắt sói. Nữ nhân lòng đố kỵ thật đáng sợ.
Tiêu Điềm Điềm xoa xoa bàn tay cười hì hì: "Hân Hân…." Nàng đổi ý rồi thần vật như vậy không được hưởng quá đáng tiếc.
"..." Gọi làm gì? Không phải xem nhẹ nam nhân ta sao? Thèm chết ngươi thôi.
"Hân Hân"
Tiêu Điềm Điềm ỉ ôi gọi mãi, hai mắt sáng rực tràn đầy chờ mong, Chương Hiểu Hân không nỡ trêu chọc khuê mật quá mức lần sau có chuyện gì không bị ăn gắt gao mới là lạ. Vì vậy nàng nghênh mặt vô cùng ngạo kiều âm dương quái khí:
"Ai nha…ai vừa nói bản tiểu thư yếu đâu?"
"Không không, Hân Hân tuyệt nhất, Hân Hân mạnh nhất"
"Hừ hừ, lần sau còn dám chế giễu bản tiểu thư lập tức thu hồi nhà ta nam nhân nghe không?"
Tiêu Điềm Điềm đại hỷ: "Ý Hân Hân là ta có thể cùng Diệp ca…..?"
Chương Hiểu Hân ôm Diệp Lăng cánh tay, thân anh môi mỏng, ra vẻ không chút bận tâm:
"Ta đáp ứng không nổi Diệp Lăng, anh ấy kìm nén đến hoảng, chỉ cần Diệp Lăng đồng ý, Điềm Điềm ngươi muốn làm sao làm"
Tiêu Điềm Điềm nhìn qua Diệp Lăng hô to: "Diệp ca~"
Nàng kéo dài thanh âm ỉ ôi làm Diệp Lăng rùng rợn nổi cả da gà, nhìn nhà mình bảo bối chốc lát mới hướng Tiêu Điềm Điềm trả lời:
"Ban đêm không thể nàng cần ta ôm ngủ. Ở nhà ta không thể, nơi đó là nàng lãnh địa. Bận rộn quá không thể, thời gian rảnh rỗi quá ít phải ưu tiên nhà ta bảo bối. Không thích hôn trên hôn dưới gì đó, ta chỉ hôn nàng ấy"
"???" Tiêu Điềm Điềm trợn to mắt, nhìn Diệp Lăng lại nhìn Chương Hiểu Hân lại nhìn Diệp Lăng sau đó hướng những người còn lại sâu kín trần thuật:
"Bản tiểu thư sắp bị ngọt đến rụng rời rồi"
Nàng cười hì hì ôm cổ anh, hai người công nhiên ôm ấp hôn sâu chốc lát làm nơi này người người hâm mộ đố kỵ không thôi.
Ngồi phía sau a Phúc cùng tiểu Thúy không nhịn được tán thán tiểu thư sẽ là trên đời này hạnh phúc nhất nữ nhân.
Thời đại này hôn nhân một phu một thê nắm tay cộng đồng giai lão gần như không tồn tại. Nam nhân tam thê tứ thϊếp, tầm hoan khoái lạc vốn rất bình thường, quan trọng trong lòng đối thê tử xem trọng để tâm ưu tiên bao nhiêu.
Tiêu Điềm Điềm khóc cười không xong, quay đầu lại thấy khuê mật đang hôn Diệp Lăng, bàn tay không quên mân mê côn ŧᏂịŧ lập tức la lên ngăn cản:
"Dừng lại dừng lại, buông ra đại bổng kia nhanh, Hân Hân ngươi vừa mới nói cho khuê mật chơi aaa"
Chương Hiểu Hân dời môi, rút tay khỏi cự vật, thuận tay chà lên Diệp Lăng quần lau khô bị qυყ đầυ lỗ nhỏ rỉ dịch nhờn dính:
"Muốn chơi cũng được, dùng miệng bú nha"
Dứt lời nàng kề sát Diệp Lăng tai, nhỏ giọng căn dặn: "Sữa là của em"
Diệp Lăng ôm eo kéo thân thể nàng tựa vào mình l*иg ngực rắn chắc, ôn nhu đáp lại: "Tất cả sữa chỉ thuộc về em"
Thiếu nữ ngọt ngào cười duyên cho thao không cho bắn chẳng khác hành hạ người: "Em nói đùa"
Diệp Lăng cười cười không phản bác, trong lòng không cho là đúng. Tϊиɧ ŧяùиɠ của hắn bổ dưỡng như vậy, bắn cho người khác ngoài nhà mình bảo bối không phải lãng phí sao?
Hơn nữa…mỗi nàng hút đã muốn khô còn bắn lung tung hắn sợ ngày nào Kim Thủ Chỉ không còn mình thành liệt dương công tử.
Tiêu Điềm Điềm ra vẽ xoắn xuýt trong khi nàng không biết rằng 2 nữ nhân đối diện nứиɠ muốn chết, hận không thể thay nàng bú ɭϊếʍ cự bổng.
Nhìn khuê mật tựa vào nam nhân l*иg ngực, câu cổ ôm hôn đắm đuối làm nàng phát thèm, nhất là dưới háng Diệp ca sừng sững trong không khí thần vật thỉnh thoảng giật giật càng khiến nàng thèm khát liếʍ bờ môi ướŧ áŧ.
Giống như hạ xuống thật lớn quyết tâm, phủ phục trên băng ghế, gương mặt tiến tới đến gần côn ŧᏂịŧ, xa lạ dương cương khí tức nồng nặc xen lẫn mùi thảo mộc thanh mát xộc vào mũi.
Nàng cứ nghĩ đến Diệp ca nơi này không những không bẩn mà còn vô cùng thanh mát, trên mu xung quanh đùi lông đen cắt ngắn gọn gàng sạch sẽ.
Nhìn Tiêu Điềm Điềm cứ như vậy si mê nhìn chằm chằm kỳ vật, đối diện nhị nữ nứиɠ quá nứиɠ, kìm nén không xong vội cầm bên cạnh nam nhân côn ŧᏂịŧ canh ngay lỗ bắt đầu nhún tìm kiếm phần nào giải tỏa.
Mà thanh âm da thịt va chạm tựa liều thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, một kích đánh tan Tiêu Điềm Điềm cuối cùng xoắn xuýt chẳng biết thật giả.
Nàng cố gắng há miệng thật lớn ngậm qυყ đầυ nấm bóng lưỡng, khóe miệng bị căng ra hết cỡ, cự vật chui vào kí©ɧ ŧɧí©ɧ vòm họng làm nàng buồn nôn, vô ý hợp lại khớp hàm.
Diệp Lăng bật thốt đau đớn, hất tay xô Tiêu Điềm Điềm rời khỏi ©ôи ŧɧịt̠ mình, thiếu bị hành hành động giật mình hỏi han:
"Anh đau nơi nào?"
Nhịn xuống đau đớn trầm giọng đáp: "Nàng cắn lên qυყ đầυ"
Chương Hiểu Hân cúi đầu, cầm côn ŧᏂịŧ xem xét trên qυყ đầυ hiện rõ một hàng dấu răng, vết rách rỉ máu làm nàng đau lòng không thôi.
Dù thân thể anh ngày càng cường làn da bền chắc, nơi này vẫn còn là nam nhân yếu điểm dễ bị tổn thương đau đớn.
Nàng tức giận muốn quát lớn Điềm Điềm nhưng phát hiện khuê mật bị đẩy mạnh từ trên ghế ngã xuống đất, áy náy đỡ nàng ngồi dậy.
"Điềm Điềm có bị sao không? Diệp Lăng giật mình phản xạ không cố ý làm đau ngươi"
Nàng liếc anh một mắt, phát hiện sắc mặt đã bình phục, lại nhìn qυყ đầυ vết răng đã ngừng rỉ máu. Nàng há miệng ngập ngừng muốn nói gì lại thôi. Đau thì đau cũng không cần thô bạo xô người té ngã như vậy chứ?
Tiêu Điềm Điềm lồm cồm bò dậy xoa xoa bờ mông, khóc không ra nước mắt áy náy giải thích.
"Diệp ca, Điềm Điềm xin lỗi, lần đầu em bú cho nên…cho nên"
Chương Hiểu Hân kinh ngạc: "Lần đầu? Điềm Điềm ngươi hoan lạc biết bao nam nhân, chẳng lẽ…"
"Bản tiểu thư từ trước tới nay chỉ nằm chờ phục vụ, không hứng thú vụ này"
Diệp Lăng nhìn ra bảo bối không vui nên lên tiếng hỏi thăm lấy lệ: "Mông không sao chứ?"
Mông đã hết đau nhưng Tiêu Điềm Điềm không ngốc cứ như vậy buông tha, ra vẽ ủy khuất than thở:
"Mông đau l*и nhỏ cũng đau, Điềm Điềm cần Diệp ca ©ôи ŧɧịt̠ lớn an ủi nha~"
Diệp Lăng rùng mình, hắn thực sự chịu không được nữ nhân kiểu nói chuyện ỉ ôi kéo âm như vậy, kết hợp Tiêu Điềm Điềm giọng lảnh lót càng khó chịu.
Thiếu nữ rất hào phóng khoát tay: "Hôm nay nó là của Điềm Điềm, muốn cưỡi muốn thao thế nào điều được, hắn dám không làm Điềm Điềm thỏa mãn về nhà Hân Hân bỏ đói hắn"
"A uy, bảo bối em bênh vực ai?"
"Hừ hừ, dù bị Điềm Điềm làm đau, anh cũng không cần thô lỗ nặng tay xô cô nương người ta như vậy chứ? Nói cho anh biết, Điềm Điềm ở nhà là Tiêu gia bảo bối, lão gia tử mà biết anh bắt nạt nàng, không cầm chùy sắt rượt khắp Thanh Hà thành mấy trăm dặm mới là lạ"
Diệp Lăng nghĩ đến cảnh bị lão đầu cầm chùy sắt thất tha thất thểu rượt khắp mấy trăm dặm không khỏi rùng mình, xảy ra án mạng làm sao bây giờ? Nghe nói rèn đúc sư tính tình rất thô bạo.
Nhìn Diệp ca bị khuê mật không nể mặt mũi răng dạy đến mức trầm mặc không nói lời nào, kéo kéo khuê mật cánh tay nhỏ giọng nhắc nhở:
"Hân Hân, ở đây có người ngoài"
Chương Hiểu Hân giật mình nhìn quanh phát hiện toàn bộ ánh mắt đều tập trung bên này, biết mình sai lầm ảnh hưởng anh mặt mũi, vội vã ôm cánh tay anh làm nũng:
"Anh anh…."
Xoa đầu nàng, ôn nhu căn dặn: "Lần sau chú ý một chút là được"
Hắn sẽ không liếʍ cẩu bảo em mắng anh là đúng, là lỗi của anh này nọ. Muốn trách muốn phạt hắn thế nào, chờ về nhà đóng cửa, phạt quỳ gối giặt y phục đều được. Nhưng trước mặt người ngoài hắn cần tuyệt đối uy nghiêm.
Hắn cũng không phải vô lý tàn bạo người, xô mạnh làm đau cô nương nhà người ta có thể dửng dưng. Đừng nói Tiêu Điềm Điềm có quyền có địa vị, bá tánh dân đen hắn cũng sẽ áy náy.
Chuyện hôm nay đơn thuần vấn đề nhỏ không gì to tát, bỏ qua không nói dễ nuôi hư nhà mình bảo bối.
Thiếu nữ cười hì hì ở bên anh hôn thật mạnh: "Anh tốt với em nhất"
Diệp Lăng bị nàng làm nũng tâm mềm nhanh tan chảy, nhịn không được lần nữa cúi hôn nàng môi son.
Tiêu Điềm Điềm nhìn hai người anh anh em em hâm mộ không thôi, nàng cũng muốn gặp được thương yêu mình bạch mã hoàng tử.
Đáng tiếc lấy nàng xuất thân địa vị, vây xung quanh một đám muốn lợi dụng nàng tìm kiếm Tiêu gia trợ giúp, muốn gạt cả tiền lẫn thân thể ái tình của nàng. Nơi nào tìm thấy người thật lòng đáng giá phó thác chung thân đại sự?
Phục vụ nàng vui vẻ, nàng nhắm mắt làm ngơ cho một chút lợi ích nhỏ bé thì được, muốn hơn nữa ăn rắm đi thôi.