Diệp Lăng nằm mơ, hắn nhìn thấy mỹ lệ thiếu nữ đang quỳ giữa hai chân mình, nàng vòng eo thon thả, bầu ngực to lớn đung đưa, mông cong căng tròn.
Hắn nỗ lực quan sát làm sao đều nhìn không rõ thiếu nữ dung mạo, nàng quỳ bò giữa hai chân hắn, miệng nhỏ mυ'ŧ côn ŧᏂịŧ thô to tràn đầy gân xanh nổi bật, lưỡi thơm linh hoạt liếʍ láp ao hãm, mơn trớn kɧıêυ ҡɧí©ɧ qυყ đầυ căng tròn.
Kɧoáı ©ảʍ từ côn ŧᏂịŧ lan đến xương cụt, tỏa ra toàn thân tê tê như có ngàn vạn tia điện li ti đánh trúng. Cảm giác sung sướиɠ quá chân thật rồi, Diệp Lăng cố gắng mở mắt ra nhìn rõ thật giả, trải qua nỗ lực cuối cùng nhìn rõ đỉnh lều lớn.
Một chân bị mát lạnh mềm mại da thịt áp lên, còn bị lầy lội da^ʍ huyệt cạ cạ. Giữa háng côn ŧᏂịŧ được liếʍ ướŧ áŧ rung động.
Diệp Lăng nhìn xuống, phát hiện quen thuộc mỹ lệ khuôn mặt đang tận tình chăm sóc cứng rắn côn ŧᏂịŧ. Yêu thương kéo thân thể nàng lên, vòng tay ôm ấp thiếu nữ muốn thân thân.
Chương Hiểu Hân hờn dỗi trách móc: "Đáng ghét, em đang ăn ngon miệng"
"Rồi rồi, đợi em thân thể bình phục muốn ăn bao lâu đều được"
"Người ta thèm côn ŧᏂịŧ, thèm uống sữa…."
Diệp Lăng vỗ về an ủi, tựa như dỗ hài tử: "Bảo bối ngoan, nghe lời anh, đợi thân thể khỏe rồi ăn"
Thiếu nữ không tha, ỉ ôi nài nỉ, kỳ vật bên cạnh không được chấm mυ'ŧ nàng làm sao chịu nổi.
Hắn vừa buồn cười vừa thương yêu dỗ dành: "Nghe lời, đợi em khỏe muốn ăn thế nào ăn thế ấy, anh cũng ăn l*и nhỏ nữa, được không?"
Thiếu nữ nhớ hôm trước thức giấc, lưỡi anh đang nàng nơi đó, lúc đó da^ʍ huyệt đau xót tê dại chỉ thấy khó chịu. Hiện giờ nhớ lại thấy thèm.
"Thật?"
"Anh lừa em làm gì? Bú rồi đút côn ŧᏂịŧ thao em sướиɠ được không?"
Thiếu nữ vui vẻ, ánh mắt tràn ngập mong đợi, bất quá nhớ đến gì đó lập tức ra điều kiện:
"Không được làm em hôn mê, đau xót lắm"
Diệp Lăng gật đầu nghiêm túc hứa hẹn: "Anh hứa, chỉ thao đến khi nào em thỏa mãn thì ngừng"
"Hì hì, Hân Hân yêu anh"
"Bảo bối ngoan"
Hai người ỉ ôi chán ngán hồi lâu, Chương Hiểu Hân nhớ đến đêm qua sắp xếp lập tức hỏi:
"Đêm qua tiểu Thúy có vào không?"
Diệp Lăng cẩn thận quan sát Chương Hiểu Hân vẻ mặt, phát hiện nàng chỉ có tò mò, hoàn toàn nhìn không ra tức giận hay không vui tâm tình:
"Nửa đêm có vào"
Chương Hiểu Hân trợn mắt cố gắng làm mình trông thật hung: "Anh khai ra mau, có phải lại thao người ta hôn mê không?"
Hung không thấy hung chỉ thấy khả ái, Diệp Lăng bật cười nhéo nhéo nàng mũi thon:
"Không có thao"
Thiếu nữ thất vọng sau đó không vui: "Anh có phải hay không xem nhẹ tiểu Thúy thân phận? Em nói rồi đây là em khuê mật tỷ muội tốt nha"
"Không phải, anh sợ làm em thức giấc cho nên không động"
Chương Hiểu Hân mày giãn ra, vui vẻ hôn hôn: "Xem như anh còn có lương tâm, nhưng tội tiểu Thúy cực khổ nha…."
"Anh chỉ quan tâm em cực khổ hay không mà thôi"
"Xấu xa, miệng toàn nịnh nọt"
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng thần sắc tràn ngập hạnh phúc hoàn toàn bán đứng nàng suy nghĩ.
"Vậy đêm qua hai người làm chuyện gì rồi?"
"Tiểu Thúy dùng miệng cho anh"
"Hz….khổ cho tiểu Thúy, hôm sau anh nhớ bù đắp cho nàng"
"Ừm, chỉ cần em không ngại là được"
Chương Hiểu Hân dĩ nhiên không ngại, trong mắt nàng Diệp Lăng hoàn mỹ như vậy nam nhân sao có thể duy nhất nàng? Hắn nhu cầu nɧu͙© ɖu͙© quá cao, hầu như phần lớn thời gian côn ŧᏂịŧ đều cứng trong khi nàng đáp ứng không nổi, cũng không thể ép hắn nhẫn nhịn khổ sở. Bất quá….
"Anh sẽ hôn tiểu Thúy chỗ đó sao?"
Diệp Lăng kiên định lắc đầu: "Sẽ không, ngoại trừ em, anh không thích dùng miệng cho người khác"
Thiếu nữ vui nhộn, ngoài mặt giả vờ thắc mắc: "Vì sao?"
"Anh ít nhất phải để miệng mình sạch sẽ còn hôn em. Anh cũng không hứng thú hôn môi người khác"
Chương Hiểu Hân hì hì cười, quyền đầu đánh nhẹ nam nhân cơ ngực: "Anh quá mức kén chọn nha"
"Hắc hắc, anh là tìm chỗ xả tinh lực không phải cầu hoan phục vụ nữ nhân khác, cần gì hạ thấp mình. Anh có một bảo bối là đủ rồi"
Diệp Lăng không phải hống Chương Hiểu Hân cho vui miệng, hắn nói là thật lòng. Hắn thật không thích hôn môi nữ nhân đã trải qua hoan ái cùng kẻ khác.
Chấp nhất phân biệt đến mức độ này nguyên nhân nhiều năm về trước, độ tuổi thiếu niên mới lớn hắn yêu thích một nữ nhân. Có thể nói nữ nhân này là mảnh ghép an ủi hắn linh hồn cô độc. Lúc đó Diệp Lăng chưa dùng hormon biến đổi, thân thể tràn ngập thiếu khuyết tồi tệ.
Chuyện chẳng có gì quá đáng nếu như không có ngày hôm đó, hắn không đi xa như mình nói mà lén lút đến nữ nhân kia chung cư muốn làm nàng sinh nhật bất ngờ.
Diệp Lăng nhớ như in ngày hôm đó, hắn nhẹ nhàng mở cửa căn hộ, nhìn thấy nam nữ quần áo nội y giày vớ tɧác ɭoạи vương vãi khắp phòng khách.
Nhịn xuống lửa giận nôn nóng, hắn chậm rãi đi vào đến trước cửa phòng ngủ, nơi hai người bọn họ vẫn cùng nhau trải qua mấy năm thanh xuân. Hắn nhìn qua khe cửa khép hờ…..
Nữ nhân kia đang quỳ bò cùng nam nhân hoan ái, không phải một mà là hai. Miệng ngậm côn ŧᏂịŧ bú ɭϊếʍ tận cổ họng, phía sau nam nhân khác thúc từng cú lúc cán.
Diệp Lăng không nhớ mình làm sao rời khỏi chung cư, làm sao lang thang trên đường một buổi tối. Từ đó về sau hắn tinh thần ngày càng kỳ quái cố chấp, đối với những kẻ sinh ra thân thể hoàn mỹ nam tử rất chán ghét, có thể nói là ghen ghét ganh tị.
Vì cái gì họ có thể may mắn sinh ra được là chính mình, vì cái gì hắn người ngợm bán nam bán nữ chịu đủ tuổi nhục?
Xuyên qua thân thể hoàn mỹ, Diệp Lăng tinh thần u cục vơi bớt phần nào, nhưng cố chấp nhiều năm không phải nói bỏ là bỏ.
Hắn rất cách ứng hôn lên nữ nhân l*и hay miệng trải qua nam nhân khác thao cắm. Không phải xem nhẹ khinh thường nữ nhân không còn trong trắng ý tứ, chỉ đơn thuần hắn tâm lý có vấn đề mà thôi.
Diệp Lăng sau này kinh tế tốt, không ít lần phải dùng thuốc, nhờ bác sĩ tâm lý chữa trị tinh thần bất ổn nhưng hiệu quả không có gì tiến triển.
Bình thường tinh thần hắn nhìn qua không chướng ngại, thực tế sinh tồn ép buộc phải cố gắng diễn mà thôi.
"Anh, anh…Diệp Lăng "
Chương Hiểu Hân dồn dập kêu gọi làm Diệp Lăng bừng tỉnh thần.
"Anh khó chịu nơi nào?"
Hắn lắc đầu: "Không có, vừa mới chỉ là mơ hồ nhớ một ít chuyện không rõ ràng mà thôi"
Thiếu nữ đại hỷ, vội vã ngồi giật muốn gọi tiểu Thúy vào kiểm tra, bị hắn nhanh tay ngăn cản:
"Anh ngăn em làm gì? Để tiểu Thúy kiểm tra xem"
Diệp Lăng lắc đầu, giữ chặt nàng, trầm giọng hỏi:
"Nếu anh mãi mãi không hồi phục ký ức, hoặc không phải Bạch Ngân đế quốc nào đó cao thượng người xuất thân, em còn yêu thích anh không?"
Chương Hiểu Hân tức giận: "Anh nói bậy gì đó? Em yêu anh là yêu anh, không liên quan thân phận chuyện gì, cho dù anh đời này không bình phục, cũng là Hân Hân duy nhất nam nhân"
Diệp Lăng cảm động ôm nàng hôn sâu, hai người môi lưỡi quấn quýt trao nhau mật ngọt hồi lâu quyến luyến tách ra.
"Dù không nhớ rõ, nhưng anh mơ hồ có cảm giác quá khứ của mình tuyệt đối không tốt đẹp gì, anh không hy vọng bình phục, như hiện tại có em có chúng ta như vậy rất tốt"
Chương Hiểu Hân trầm mặc chốc lát, không biết đầu nhỏ suy nghĩ linh tinh gì đó, hồi lâu tươi cười nói:
"Vậy không cần nhớ, từ nay về sau anh chỉ là Diệp Lăng, là Hân Hân Diệp Lăng được không?"
"Ân, đa tạ em, Hân Hân"
"Hì hì, Hân Hân yêu anh nhất"
Sáng sớm hai người rửa mặt, mặc y phục chỉnh tề rời khỏi lều lớn, ăn xong bữa sáng, đoàn xe nhanh chóng lên đường.
Ngồi trong buồng xe, Chương Hiểu Hân nắm tay tiểu Thúy ân cần áy náy nói:
"Tiểu Thúy, ta thay mặt nam nhân kia xin lỗi ngươi, đừng trách hắn được không?"
Tiểu Thúy sửng sốt, nam nhân nào? Trách chuyện gì? Nhìn tiểu Thúy mờ mịt, Chương Hiểu Hân phần nào yên tâm, nàng như vậy chứng tỏ không để chuyện Diệp Lăng vô tâm trong lòng.
"Là Diệp Lăng, hắn đêm qua hại ngươi khổ sở, đừng giận hắn được không?"
Tiểu Thúy cẩn thận quan sát Chương Hiểu Hân, tiểu thư nhà nàng trước giờ lạnh nhạt cao ngạo, từ khi gặp công tử, càng ngày càng giống hiền thê, thục nữ tư thái hiển lộ rõ ràng, ngay cả công tử hoan ái vấn đề cũng muốn lo toan chu toàn. Nàng nhẹ nhàng vỗ tiểu thư mu bàn tay:
"Tiểu thư đừng lo lắng, tiểu Thúy không hờn giận gì, ta cũng lo lắng làm tiểu thư thức giấc"
Chương Hiểu Hân mỉm cười: "Ngươi là ta cùng nhau lớn lên khuê mật, chúng ta tuy là chủ tớ thực tế ta xem ngươi như mình thân tỷ muội khuê mật. Diệp Lăng là ta đời này nam nhân. Ta không hy vọng hai người vì ta ở giữa mà phát sinh khúc mắc"
"Tiểu thư nghĩ nhiều, đã nói chúng ta tình như tỷ muội khuê mật, nhìn công tử quan tâm tiểu thư mọi điều, tiểu Thúy thay người vui mừng còn không kịp, sao có thể nghĩ linh tinh"
"Thật không?"
"Thật, tiểu Thúy cam đoan, nói dối là cún con"
Chương Hiểu Hân bật cười, lúc nhỏ mỗi khi nàng muốn Tiểu Thúy, a Phúc hứa hẹn gì đó đều sẽ nói ai nói dối là cún con. Lâu rồi mới nghe lại câu này không khỏi vui vẻ.
Hai người nhắc lại chuyện thuở nhỏ không khỏi cười khúc khích, trước buồng lái Diệp Lăng nhịn không được mở cửa tò mò nhìn xuống, kết quả bị Chương Hiểu Hân xua đuổi.
Nhìn thấy Diệp Lăng, Chương Hiểu Hân không khỏi nhớ đến anh một ít chuyện, đắc ý khoe khoang:
"Thế nào? Bổn tiểu thư nói Diệp Lăng thô lớn không sai đi?"
Tiểu Thúy hồng mặt, nhỏ giọng sửa đúng: "So với tiểu thư miêu tả ban đầu còn thô dài đây"
Thiếu nữ kinh ngạc, suy nghĩ cẩn thận tỉ mỉ chợt phát hiện hình như nam nhân kia mệnh căn lớn thêm một chút, dài hơn cả lóng tay… Nàng hơi lo lắng:
"Hình như dài hơn thật, hắn còn chưa 18 tuổi, nghe nói vẫn còn vài năm để lớn. Hiện tại ăn không hết, sâu quá thốn muốn chết, dài hơn nữa làm sao bây giờ?"
Tiểu Thúy tò mò tưởng tượng công tử côn ŧᏂịŧ lớn cắm nàng tao tâm, xuyên tận đáy tử ©υиɠ, không biết có lút cán được hay không. Bởi vì l*и nàng khá sâu, ngón giữa chạm không đến khối thịt nhỏ.
Chương Hiểu Hân thở dài: "Da^ʍ thư đều là lừa người, ai nói côn ŧᏂịŧ càng thô lớn càng dài càng sướиɠ? Lần nào cũng bị thao muốn hỏng, ăn không hết côn ŧᏂịŧ thật tiếc nuối"
Ngữ khí tiếc nuối nhưng vẽ mặt tràn ngập thỏa mãn hạnh phúc làm sao đều giấu không được. Anh mỗi lần đều thao nàng tê dại khô khốc hôn mê, nhưng trước lúc đó thật sự dục tiên dục tử muốn ngừng mà ngừng không được.
Tiểu Thúy che miệng cười: "Tiểu Thúy xem qua y thư, nam nhân côn ŧᏂịŧ nào có ai to lớn như công tử"
"Ân ân, nam nhân của ta dĩ nhiên phải độc nhất vô nhị"