Buổi trưa, Chương Hiểu Hân mơ mơ màng màng mở mắt ra, che miệng nhỏ ngáp một cái, vươn vai ôm chầm Diệp Lăng, dụi đầu vào cổ hắn không ngừng cọ.
Diệp Lăng nhìn nàng tinh thần hơi bình phục sắc mặt hồng nhuận phần nào, yên tâm vuốt ve thiếu nữ lưng trần:
"Em thế nào? Còn chỗ nào không khỏe"
Thiếu nữ nũng nịu nhỏ giọng ai oán trách móc: "Bên dưới đau rát….anh thao hư người ta rồi…"
Diệp Lăng hôn nhẹ nàng, ôn nhu xin lỗi: "Anh sai rồi, làm đau em"
Chương Hiểu Hân nhìn anh thần sắc tràn ngập lo lắng áy náy, tâm nhộn nhạo hạnh phúc không thôi, ngược lại an ủi hắn:
"Anh không cần áy náy, đau nhưng….em thích lắm"
Diệp Lăng cười nhẹ trêu chọc: "Em sướиɠ không?"
Chương Hiểu Hân híp mắt hì hì nói da^ʍ: "Ân ân, côn ŧᏂịŧ thô lớn….thao em sướиɠ lắm"
"Em thích không?"
Thiếu nữ vươn tay câu cổ anh, thân thể kiều tiểu uốn éo cọ sát, đặc biệt nơi nào đã sớm cứng rắn:
"Thích, người ta muốn anh thao mỗi ngày nha~"
Nhéo nàng mềm mịn trắng nõn gò má: "Không được, thân thể em chịu không nỗi"
Cảm nhận chen giữa hai chân mình thô sáp nóng bỏng cự vật, nàng áy náy nhỏ giọng:
"Em xin lỗi…."
Diệp Lăng nhướng mày khó hiểu, từ lần đầu gặp nhau đến nay hắn chỉ thấy sai đều là mình:
"Vì sao xin lỗi anh?"
"Em không đáp ứng được anh, em không tốt"
Diệp Lăng giữ chặt thân thể không cho nàng lộn xộn, tiếp tục như vậy hắn sợ mình kiềm chế không được đè nàng ra điên cuồng thao cắm l*и nhỏ.
"Đừng suy nghĩ linh tinh, do anh nhu cầu quá cao không trách được em"
Chương Hiểu Hân che miệng cười: "Anh không những nhu cầu cao còn quá mạnh quá dai nha….người ta bị thao cao trào cạn thủy hôn mê, anh còn cứng rắn…."
"Hắc hắc…không phải em mê luyến anh mạnh mẽ sao?"
Chương Hiểu tay nhỏ tỉ mĩ vuốt ve gương mặt anh, mày kiếm hiên ngang, mắt sâu hai mí, mũi cao thẳng, khuôn mặt góc cạnh anh tuấn, từng đường từng nét khắc ghi trong lòng nàng. Dần dần vuốt qua trái cổ chạy lên xuống mỗi khi hắn nói chuyện, lại trượt đi xuống, đi xuống….
Diệp Lăng bắt lại bàn tay lộn xộn vuốt ve đến cơ bụng, nghiêm mặt khiển trách:
"Em đừng nháo, anh nhịn không được lại đè em ra thao"
Chương Hiểu Hân đè Diệp Lăng nằm ngửa, leo lên thân thể anh, hoa viên áp lên nóng bỏng côn ŧᏂịŧ, chưa kịp cọ xát đã bị bàn tay giữ chặt bờ mông.
"Anh….em có thể mà…"
Diệp Lăng nhíu mày hơi tức giận, nghiêm mặt nói: "Thân thể em chịu nổi không? Anh muốn cùng em một đời không phải nhất thời tầm hoan"
"Một đời" hai chữ tựa như cự thạch rơi vào tĩnh mịch hồ nước, khuấy lên vô số bọt nước xao động.
Chương Hiểu Hân vùi đầu vào cổ anh, bả vai run run, mặt ngoài luôn luôn lạnh nhạt cao ngạo như nàng lúc này nhịn không được nước mắt trào ra khóe mắt.
"Đa tạ anh, Diệp Lăng"
Diệp Lăng cảm nhận cổ bị nước mắt thấm ướt, tâm mơ hồ đau đớn, nhẹ nhàng vỗ thiếu nữ lưng trần, nhẹ giọng an ủi:
"Sau này phải biết yêu thương bản thân, không cần vì anh ủy khuất chính mình nhớ không?"
"Ân, em nhớ rồi…"
"Ngoan lắm"
Eo đau điếng, Diệp Lăng hít hơi lạnh, trong lòng yên tâm, còn sức hung hăng chứng tỏ tâm tình tốt sức khỏe ổn, tiểu mỹ nhân này thật là…
Thiếu nữ ngẩng đầu nhìn hắn nũng nịu hỏi thăm:"Anh thấy tiểu Thúy thế nào?"
Diệp Lăng nhếch đuôi lông mày, không hiểu tiểu mỹ nhân lại muốn dở trò gì, ăn ngày nói thật:
"Rất khá, anh nhìn ra được tiểu Thúy rất trung tâm với em"
"Em không phải hỏi chuyện đó, tiểu Thúy chăm sóc em từ nhỏ tình như tỷ muội dĩ nhiên trung tâm"
"Vậy em muốn hỏi chuyện gì?"
Chương Hiểu Hân nhìn nam nhân ánh mắt, phát hiện anh thật không hiểu nàng ám chỉ, trong lòng thật vui vẻ, không có nữ nhân thích nhìn thấy cảnh nam nhân của mình tham lam dòm ngó khuê mật tỷ muội hay bất kỳ nữ nhân khác.
"Tiểu Thúy 26 tuổi chưa từng luyến ái, tự an ủi không còn xử nữ nhưng nàng không cùng nam nhân qua lại….."
Diệp Lăng vội vã ngăn cản thiếu nữ huyên thuyên, đã hiểu tiểu mỹ nhân lời nói ám chỉ điều gì. Hắn nhức đầu nói tránh:
"Em nên sớm giới thiệu cho tiểu Thúy nam nhân tốt, ví dụ như a Phúc tướng mạo vóc người không kém"
Chương Hiểu Hân hừ hừ, tay nhỏ lại lộn xộn, nắm vuốt Diệp Lăng mệnh căn:
"Anh thật là…chẳng lẽ còn cần em nói thẳng cho phép anh thao tiểu Thúy?"
Diệp Lăng mày nhíu chặt hơn, giữ chặt bàn tay nhỏ lộn xộn của nàng:
"Hân Hân, đừng làm rộn được không? Anh thừa nhận mình nhu cầu cao, tương lai không dám hứa không tầm hoan. Nhưng anh không đến mức độ ngay cả thuộc hạ của em cũng ăn. Em làm như vậy không lo lắng tiểu Thúy thất vọng sao?"
Chương Hiểu Hân xùy xùy cười tỏ vẻ không quan tâm:
"Anh nghĩ nhiều, chỉ cần trong lòng anh là em, anh bên ngoài tầm hoan bao nhiêu không quan trọng"
"Tiểu Thúy là em khuê mật, nàng tâm tư em rõ ràng, chúng ta ngày ngày hoan ái làm nàng thèm chết rồi"
Diệp Lăng thở dài: "Nhưng nàng là em khuê mật"
"Anh đừng nghĩ nhiều, chia sẻ người anh cho người khác em còn có chút không vui…Chia sẻ tiểu Thúy không sao cả…."
"Em cũng không đáp ứng nổi anh, để tiểu thúy chia sẻ bớt, lần sau em không cần bị anh thao hôn mê đau xót muốn chết"
Diệp Lăng phì cười, nhéo thiếu nữ mũi thon: "Nói tới nói lui, em thực chất đang muốn trách anh thao em hôn mê đúng không?"
Thiếu nữ hờn giọng tố cáo: "Không phải sao? Anh thao em cao trào quá nhiều lần tê dại, khô khốc, mệt mỏi đau xót muốn hỏng"
Diệp Lăng áy náy, ôn nhu an ủi: "Bảo bối của anh hoàn mỹ vưu vật làm anh kìm chế không được, sau này anh cam đoan không bao giờ thô bạo làm đau em, đừng giận anh được không?"
Nghe "Bảo bối" hai chữ, Chương Hiểu Hân như ăn phải trân quý mật ngọt vui sướиɠ ngất ngây, hờn dỗi ném lên chín tầng mây:
"Tạm thời tha thứ cho anh, tinh lực dư thừa thì tự anh tìm chỗ xả, sau này không cho phép làm đau em"
Diệp Lăng nghiêm túc gật đầu: "Ân, anh hứa sau này sẽ thật ôn nhu đưa em lên thiên đường"
"Hì hì, Hân Hân yêu anh"
Diệp Lăng không đáp, áp môi hôn sâu, đầu lưỡi linh hoạt trong khoang miệng nàng đảo quấy.
Chốc lát sau hai đôi môi tách rời, Diệp Lăng nhịn xuống du͙© vọиɠ xung động, đứng lên mặc y phục:
"Em nghĩ ngơi thêm đi, anh ra ngoài để thuộc hạ chuẩn bị bữa trưa"
"Em biết rồi"
Côn ŧᏂịŧ cứng rắn sừng sững, Diệp Lăng đành bẻ hướng trái hoặc phải thay đổi, bình thường mặc y phục bề ngoài hơi lộ liễu vẫn khá hơn đè xuống nội khố đau đớn.
Kim Thủ Chỉ có thể giúp hắn cứng khi cần, bắn khi muốn nhưng quên mất giúp hắn mềm khi xong việc.
Hơn nữa nữ nhân ngực nở eo thon mông cong, nam nhân côn ŧᏂịŧ thô lớn không phải để khoe sao? Diệp Lăng hoàn toàn không thấy có gì bất nhã, loại này tự hào cảm xúc trăm vạn nam nhân muốn mà không được.
Thời tiết quá mức nóng nực oi bức, Diệp Lăng không thể mặc thêm áo khoác da hình dạng tương tự Lam Tinh áo gile, ngay cả mangto dài đến gối hắn cũng không mặc. Hạ thể khúc thịt dài lớn càng lộ liễu.
Phân phó thuộc hạ nấu nướng, Diệp Lăng rảnh rỗi ngồi trên ghế gỗ, tay cầm Chương Hiểu Hân tùy thân hoa mỹ ma pháp thương, a Phúc kính cẩn ngồi trên thảm cỏ khô chăm chú giới thiệu.
"Đây là ma pháp khí, giá trị vô cùng đắt đỏ có tiền mua không được, nghe nói ở trung tâm đại lục cũng vô cùng quý hiếm"
"Chương lão gia tử vài chục năm trước trên đường hành thương cứu được một vị hành tẩu ma pháp sư"
"Ma Pháp Sư sau khi trở về vẫn nhớ ân, đường xa phó thác người trao tặng cho lão gia vật này, uy lực mạnh mẽ, lâu nay vẫn luôn là trấn tộc bảo vật"
"Chương gia sừng sững đến ngày nay, thậm chí Thanh Hà thành chủ cũng e dè phần nào là nhờ nó"
"Lần này tiểu thư đích thân dẫn đội hành thương, lão thái thái lo lắng cầu khẩn lão gia tử giao nó cho tiểu thư phòng thân"
A Phúc nhìn Diệp Lăng tò mò mân mê Ma Pháp vũ khí, trong lòng bất ngờ khó tin. Hắn không nghĩ đến tiểu thư đối với Diệp công tử tình sâu đến mức độ này, ngay cả trấn tộc bảo vật cũng tùy tiện cầm chơi. Hắn đối với Diệp Lăng càng cung kính hơn.
Nếu Diệp Lăng mở thị giác thứ hai sẽ phát hiện a Phúc sợi tơ không còn đơn thuần trung gian Chương Hiểu Hân, một sợi nhỏ bé mỏng manh tia tuyến hình thành nối liền giữa hai người.
Không trở ngại tháo ra băng đạn, bên trong nằm trọn vẹn 5 viên bằng ngón tay cái Tinh Khối.
Bình thường cấp thấp Tinh Khối to như quyền đầu huyết hồng như máu. Viên này chỉ cỡ ngón tay cái, đỏ rực như lửa, cầm trong tay ấm nóng, 5 viên có 2 viên đã thành trong suốt thủy tinh.
A Phúc đúng lúc giải thích: "Trên xe Tinh Khối là thường dùng Tinh Khối, cung cấp chậm rãi năng lượng cho ma pháp công cụ hàng ngày"
"Trong tay công tử là một loại đặc thù Tinh Khối, thương bắn ra tạo thành cực nóng quả cầu lửa. Do năm đó Ma Pháp Sư tặng kèm theo, dùng hết là hết, bên ngoài thiên khanh không cách nào mua"
Diệp Lăng trong đầu nghĩ đến "Hỏa hệ" Ma pháp thạch mấy chữ, cực nóng quả cầu lửa đúng là truyền thuyết hỏa cầu thuật còn gì.
"Tầm bắn, sát thương như thế nào?"
A Phúc vẻ mặt toát ra kính sợ biểu tình: "Nghe tiểu thư nói, 50m trong vòng một phát thương, thân thể nổ cái động lớn, không chết cũng phế"
Không sai, cùng shotgun đường kính lớn hiệu quả tương tự, trong khi shotgun là rời phát tốc độ chậm, cồng kềnh, ma pháp thương nhỏ gọn, tốc bắn chắc chắn nhanh hơn nhiều.
Nhưng mà cái này 50m tầm bắn thật sự là…..Diệp Lăng rất chờ mong mình phát triển khoa học kỹ thuật làm ra súng ống, đám Ma Pháp sư phản ứng chắc thú vị lắm.
Diệp Lăng tiếp tục hỏi thêm tin tức, đáng tiếc a Phúc không rõ lắm như liền phát tốc độ, một viên ma pháp thạch bao nhiêu phát đạn…đều không biết.
Gần đến giữa trưa trong lều càng nóng nực, Chương Hiểu Hân ăn mặc chỉnh tề bước ra:
"Diệp Lăng, anh đang cùng a Phúc trò chuyện gì sao?"
A Phúc nhìn tiểu thư đến thức thời hành lễ rời đi nhường ra không gian riêng tư.
Diệp Lăng kéo thiếu nữ trắng mịn tay nhỏ, ôm eo đặt nàng ngồi trên đùi mình:
"Em còn mệt không?"
"Đã khỏe, có thể lên đường"
"Tốt, ăn trưa xong anh phân phó thuộc hạ"