Bữa tối thức ăn có thêm một loại tương tự khoai lang luộc nghiền mịn, bột khoai màu trắng ngà ăn thơm thơm hơi ngọt. Rau xanh lá non phơi khô hầm canh xương, thịt dã lang rắc muối nướng vàng.
Diệp Lăng lần đầu ăn thịt sói, nhạt nhẽo dai dai, nhai rất mỏi răng đau khớp hàm. Nhìn A Phúc thuần thục nướng đùi sói trên lửa than, mùi hương thơm nức mũi thèm ăn nhưng thịt thật sự quá khó nhai, nuốt không trôi.
Chương Hiểu Hân thấy hắn ăn không quen lập tức phân phó tiểu Thúy: "Đi trong xe lấy một túi thịt bò khô".
"Vâng thưa tiểu thư"
Lấy thêm khoai nghiền cho hắn, thiếu nữ nhẹ giọng giải thích:
"Lân cận Vân quốc trung bộ người sói quốc gia thờ phụng Lang thần có truyền thống chăn nuôi đại lang làm tọa kỵ chiến sủng, trong hoang dã là bị xua đuổi huyết mạch thấp kém đàn sói chiếm phần lớn"
Diệp Lăng dâng lên hứng thú: "Nơi này còn có thần linh?"
"Ân, truyền thuyết nói đại lục do vài vị thần linh cộng trị quốc độ, tín đồ người người siêu phàm tuổi thọ mấy trăm năm. Đại lục đã từng huy hoàng giàu có phồn vinh thời đại"
"Đến một ngày không biết nguyên nhân gì thần chiến bùng nổ, đánh đến đại lục địa hình biến đổi, tạo thành rất nhiều tử vong cấm khu. Vô số tín đồ bị liên lụy mai táng bên trong"
"Các chủng tộc tàn dư rút lui trung tâm đại lục, ẩn cư thần thành phế tích kéo dài hơi tàn"
"Không người biết rõ năm đó cuộc chiến kết quả, nhưng từ đó về sau thần linh không còn đáp lại tín đồ cầu khẩn, siêu phàm lực lượng đời qua đời suy thoái trở về phàm thai yếu ớt"
"Cho đến 1000 năm trước, cánh cửa không gian mở ra, một đám tự xưng Ma Pháp Sư giáng lâm đại lục mở ra thời đại mới"
Gặm trong tay miếng bò khô nướng, Diệp Lăng nghe xong trầm ngâm nghi vấn:
"Hiện tại đại lục còn có thần linh tín đồ không?"
"Bí ẩn lén lút vẫn có, một đám người tin tưởng thần vĩnh sinh bất tử, cho rằng thần bị thương rơi vào ngủ say. Chỉ cần tín đồ dâng lên sùng kính nhất tín ngưỡng lực lượng sớm muộn cũng đánh thức thần từ trong hôn mê tỉnh lại"
"Họ tin tưởng chỉ có thần linh mới có thể dẫn dắt vô số tín đồ đánh đuổi kẻ xâm lược, xây dựng đã từng đại lục phồn vinh"
Diệp Lăng trong lòng khịt mũi xem thường, cầu người chi bằng cầu mình, cả ngàn năm thời gian đầy đủ khoa học kỹ thuật phát triển vượt bậc. Thần không dám nói nhưng Ma Pháp Sư máu giấy tương đương vài phát kình thiên đạn pháo mà thôi. Không đủ lại thêm vài trăm vào ngàn phát.
Dĩ nhiên, Diệp Lăng sẽ không vì vậy mà xem thường thần bí Ma Pháp Sư, đám người này thủ đoạn quỷ dị khó lường. Trong khi mình còn chưa làm ra một thanh phổ thông hỏa dược súng ống.
Ăn xong, hai người lòng vòng đất trống đi dạo tiêu thực, Diệp Lăng nhìn bầu trời không trăng không sao âm u trầm trọng vô cùng đè nén. Nhịn không được thắc mắc:
"Đại lục có phân chia thời gian ngày tháng năm không? Khi nào có trăng? Vì sao ngôi sao cũng không thấy?"
Chương Hiểu Hân kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn: "Trăng ngôi sao là thứ gì?"
Diệp Lăng không giải thích mà mượn lời hỏi tránh: "Ban đêm bầu trời luôn luôn âm trầm như vậy?"
"Đúng, từ xưa đến nay bầu trời đêm vẫn như vậy, u ám âm trầm nhiều lúc muốn nghẹt thở"
Diệp Lăng quay đầu nhìn lại đám lửa trại, lúc này hắn mới phát hiện ánh lửa chiếu sáng 10m khoảng chừng, bốn phía giống như bị mực nước cắn nuốt tĩnh mịt.
Hắn tạm thời không biết, sống lâu năm trong hoàn cảnh này dị giới người thị giác cực kỳ tốt, đêm tối vẫn lờ mờ nhìn được bóng đen hình dạng. Dù vậy đêm vẫn là nhân loại kiêng kỵ không người dám rời xa ánh lửa bao phủ địa phương.
Hắn xòe tay không thấy ngón, chỉ thấy xa xa có rất nhiều đốm màu xanh nhạt. Thiếu nữ gọi đó là lũ sói đôi mắt phản chiếu lửa trại.
Trong lòng hơi động, Diệp Lăng đổi sang thị giác thứ hai, đen kịt âm u biến mất, thay vào đó không màu sắc thái chỉ còn đen trắng thế giới cùng một đám tia tuyến trắng vàng đỏ đan xen.
Chớp đôi mắt, Diệp Lăng thử nghiệm không nghĩ tới thực thành công, tiếp theo tia tuyến không còn, âm trầm đêm tối trở thành ban ngày bức tranh đen trắng phủ thêm thật nhạt hôi vụ.
Xa xa bốn phía có không ít sói đói vờn quanh, chúng hình như rất sợ ánh lửa không dám đến gần, thỉnh thoảng ngửa mặt lên trời gào rống.
Diệp Lăng rất nhanh tìm đến sói đầu đàn, thân hình nó to hơn nghé con vô cùng dễ thấy. Song phương ánh mắt trong không trung va chạm. Hắn còn chưa kịp phản ứng thì nó đã ngửa đầu lên trời rống một tiếng sợ hãi, cả đàn sói lớn sói nhỏ quay đầu nhanh chóng chạy mất hút để lại một đám bụi bặm.
"...."
Thiếu nữ kinh nghi: "Chuyện gì xảy ra?"
Đám hộ vệ xao động, siết chặt trong tay trường kiếm, đứng nép sau từng chiếc xe sẵn sàng chiến đấu. Kinh nghiệm nói cho bọn họ biết thứ gì có thể làm kinh sợ bỏ chạy đàn sói đang tiếp cận.
A Phúc xuất hiện bên cạnh Chương Hiểu Hân, bảo hộ nàng phía sau, gân cổ rống to: "Tất cả chuẩn bị chiến đấu"
Diệp Lăng: "..." Lão tử cái gì cũng không làm a….
Đám người nghiêm túc toát mồ hôi hột im lặng chờ đợi chiến đấu hồi lâu không chuyện gì xảy ra.
"Ngươi, ngươi, ngươi nửa. Cầm đuốc đi lên phía trước kiểm tra"
"Vâng"
Nửa canh giờ sau, xác nhận trăm mét bên ngoài không phát hiện nguy hiểm, đám người thở phào một hơi. Đêm nay nhất định không người dám ngủ say, thần kinh căng thẳng lo sợ gió thổi cỏ lay.
Trước khi đi ngủ, Diệp Lăng không chút cố kỵ hạ lệnh đổi người canh gác trung tâm lều lớn. Thay tất cả Lý Dực tay chân thành phe mình 12 người.
Không hiểu nguyên do phe mình đại hỷ, cho rằng mình trung thành cảm động vị này mới gặp nam chủ nhân. Bảo hộ chủ tử vinh dự không nói, chỉ tính trung tâm lều lớn xung quanh là khu vực an toàn nhất, xảy ra đại sự có giảm xóc thời gian.
Ngược lại Lý Dực sắc mặt âm u, mắt híp như rắn độc, kẻ này một câu hủy hoại hắn toàn bộ sắp xếp, không cam tâm lớn tiếng phản đối:
"Không được, chúng ta tuần tra canh gác lâu ngày quen thuộc đội ngủ hợp tác, không thể nói đổi là đổi?
Đã là địch nhân, Diệp Lăng cũng lười đóng kịch, khó khăn chào đón tân nhân sinh còn phải nhẫn nhục phụ trọng, sinh tồn còn ý nghĩa gì?
"Lý hộ vệ có ý kiến?"
Lý Dực cố ý làm ra vẻ tức giận, công chính lẫm nhiên kết tội: "Đây là tiểu thư tự mình phân công. Ngươi muốn đổi là đổi? Muốn đoạt quyền tiểu thư đúng không?"
Khá lắm, biết công khai gây xích mích? Nồi này ngươi chụp rất đúng, ta là muốn đoạt quyền, tức không? Cắn lão tử nha.
Diệp Lăng tựa tiếu phi tiếu không đáp, Chương Hiểu Hân nghe vậy nhíu mày không vui, lạnh giọng khẳng định:
"Diệp Lăng lời nói chính là ta mệnh lệnh"
Lý Dực vội vã khuyên ngăn: "Tiểu thư không thể…."
Chương Hiểu Hân cắt ngang, hí ngược: "Làm sao? Lý Dực ngươi muốn thay thế bổn tiểu thư vị trí? Mệnh lệnh của ta, ngươi không cần nghe rồi?"
Lý Dực siết chặt quyền đầu cố gắng nén lửa lửa giận, hít thở sâu nhỏ giọng: "Lý Dực không dám"
Chương Hiểu Hân hừ lạnh, nhìn xem hai nhóm người thay thế vị trí xong. Ôm Diệp Lăng cánh tay:
"Anh, chúng ta vào nghỉ ngơi"
Diệp Lăng hướng phe mình mấy người nói: "Cực khổ mọi người"
"Không khổ thưa công tử"
Nhìn đám người ánh mắt hướng tới cùng sùng bái, dù không rõ sùng bái xuất phát từ điều gì nhưng Diệp Lăng rất hài lòng.
Không phải rãnh hơi phí miệng lưỡi mà muốn biến Kim Thủ Chỉ vĩ lực nhân mạch trở thành chính thức tử trung thuộc hạ, tương lai lỡ Kim Thủ Chỉ biến mất. Diệp Lăng không cần lo lắng.
Hắn là loại người, một ngày no lo tương lai nhiều năm bụng đói đa nghi thành tính. Đề phòng trước khỏi họa.
Ôm thiếu nữ eo thon, vén lều bạt bước vào. Trên đầu treo một khỏa hình cầu ma pháp đèn đang phát sáng, một loại ma pháp công cụ sử dụng Tinh Khối.
Lều không gian không quá chật hẹp, đủ cao đủ rộng hai người tới lui nghỉ ngơi thoải mái. Mặt đất trải một tầng cỏ khô, vải bạt phủ lên sau đó nhiều mấy lớp da thú. Nơi nằm ngủ trải thêm thảm lông cừu mềm mát.
A Phúc bưng mộc dũng nước ấm đi vào liền rời đi, tiểu Thúy ôm y phục chuẩn bị phục thị tiểu thư tắm rửa.
Bình thường chỉ có các nàng hai người, hôm nay thêm nam nhân hiện diện, không chỉ tiểu Thúy ngượng ngùng, ngay cả thân thể quen thuộc Chương Hiểu Hân cũng đỏ mặt lúng túng:
"Anh….em muốn tắm"
Diệp Lăng tươi cười vô lại khoát tay: "Ân, em tắm đi trễ lắm rồi"
"Nhưng mà…."
"Rồi rồi, đừng suy nghĩ nhiều, em tắm nhanh sớm nghỉ ngơi"
Chương Hiểu Hân dậm chân nhỏ hờn dỗi, bắt hắn không cách nào đành phải nhắm mắt khoát tay ra hiệu tiểu Thúy giúp mình cởi y phục.
Từng lớp vãi rơi xuống, ma pháp cầu quang mang chiếu rọi hoàn mỹ thân thể, vóc người mảnh khảnh có lồi có lõm, làn da trắng ngần căng bóng như ngọc, eo thon không chút mỡ thừa, hai bầu vυ' lớn tròn trịa no đủ nghễnh cao rung rinh theo nhịp hô hấp, đỉnh tuyết trắng hai khỏa đầṳ ѵú hồng hào tinh tế.
Chương Hiểu Hân xấu hổ dùng tay che chắn bầu vυ' tránh thoát nam nhân nóng bỏng tầm mắt, cánh tay không cách nào che chắn toàn bộ giống dụ hoặc mời mọc, vội vã xoay người đưa lưng lại.
Làn váy rơi xuống, quần váy cởi ra cuối cùng là nội khố, hai cánh mông lớn phình phình tròn trịa nhìn có vẻ vô cùng giàu có co giãn săn chắc.
Thiếu nữ nhanh chóng bước vào mộc dũng, Diệp Lăng tiếc nuối đẹp như vậy mỹ quan…
Chương Hiểu Hân dáng người vô cùng sắc tình quyến rũ, không biết bao thanh niên tài tuấn đến dầu mỡ trung niên đều khao khát được một lần thao.
Nàng ngồi bệt trong mộc dũng làn nước ấm, tiểu Thúy giúp đỡ kỳ cọ sau lưng, tẩy rửa mái tóc nâu dài mượt mà xoăn nhẹ.
Diệp Lăng ánh mắt vẫn nhìn nàng chầm chầm nóng rực khiến thiếu nữ nhớ đến buổi sáng bị thao hôn mê, sâu bên trong bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ tắc tràn đầy. Hạ thể đến giờ còn chưa hết hẵn đau rát.
Thân thể mẫn cảm lại bị đôi mắt càn rỡ nóng rực kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hạ thể lỗ nhỏ e ấp co bóp, một dòng dâʍ ɖị©ɧ rỉ ra hòa tan trong nước.
Chương Hiểu Hân nhịn xuống thân thể dị dạng, đưa tay khoát nước cọ rửa trước ngực, lướt qua hai bầu vυ', hồng hào đầṳ ѵú nhanh chóng sưng cứng tê tê. Nàng không dám nghĩ nhiều chuyên tâm tắm rửa.