Lang Lăng Chi Chủ

Chương 7: Tìm ra nữ dâm tặc

Khoảng cách càng gần, Diệp Lăng càng nhìn rõ đứng trên bờ hai vị nữ nhân thân ảnh, một người tuổi tầm 26 27 dung mạo thanh tú ưa nhìn, nhưng so sánh đứng trước mặt nàng trẻ tuổi thiếu nữ, lập tức bị phai mờ bình phàm.

Thiếu nữ không biết đủ 18 hay chưa, mái tóc nâu bồng bềnh, khuôn mặt trứng ngỗng nhỏ nhắn trắng nõn, mắt hai mí to tròn, mày ngài khẽ cong, mũi cao thon gọn, môi hồng phấn nộn ướŧ áŧ.

Diệp Lăng lấy người hiện đại thẩm mỹ ánh mắt, từng thấy qua không thiếu nổi danh toàn cầu nữ minh tinh ảnh hậu trải qua tà thuật hô biến dung nhan. Vậy mà không khỏi giật mình kinh diễm trước dung mạo của nàng, quá mỹ lệ không khác trong lòng hắn ngày trẻ từng ước ao nhân gian nữ thần.

Xinh đẹp tuyệt mỹ gương mặt, ánh mắt cao ngạo lạnh nhạt mà có thần, cặp mắt nâu tràn ngập linh động cuốn hút như biết nói chuyện. Thiếu nữ mỹ lệ đến mức khiến Diệp Lăng không tự chủ nhìn nhiều một chút, tâm khô cạn lặng lẽ sinh ra một ít cảm xúc, thứ cảm xúc sớm bị hắn lãng quên phủ bụi 20 chưa từng lấy ra lau dọn một lần.

May mắn Diệp Lăng làm người hai đời, nhiều năm ở giữa lằn ranh sinh tử chạy vội, định lực rất tốt diễn kỹ càng cao. Thất thần rung động chỉ mấy giây lập tức bình phục, hoàn toàn che giấu không để người phát giác.

Thiếu nữ ít nhất 1m7 thân cao, vóc người có lồi có lõm, áo tay bèo màu trắng ngà, bên ngoài khoác áo da chỉ đến eo, hạ thân quần da bó sát phô bày cặp chân dài mênh mang làm biết bao nữ nhân ghen tị, dưới chân mang cao ống giày da mạnh mẽ cá tính. Hình tượng hơi tương tựa Lam Tinh thời đại cũ phương tây nữ cao bồi, phối hợp làn da trắng nõn, mắt nâu tóc nâu bày ra dị giới phong tình.

Diệp Lăng nhìn những người khác, quần áo kiểu dáng phương đông phương tây thời đại cũ cùng xa lạ phong cách trộn lẫn, cảm giác lộn xộn không quá rối rắm đột ngột cũng, hiện rõ một phen dị giới phong tình mỹ cảnh.

Nam nhân đại bộ phận vạt áo vắt chéo, hạ thể quần da dày, đai lưng bằng vải hoặc thuộc da thô ráp. Bên ngoài y phục mang thêm giáp da, trước ngực có hộ tâm tấm sắt, ngoài cùng khoác áo mangto dài đến gối. Bao cổ tay, giày ống bằng sắt bảo hộ.

Vũ khí chủ yếu bội kiếm dài hẹp đeo trên lưng hay dắt thắt lưng, duy thiếu nữ bên hông đeo một thanh tràn ngập mỹ cảm chạm khắc tinh tế viền vàng bán súng nằm trong bao da. Dù không thấy được hoàn toàn diện mạo, chỉ cần dựa vào Diệp Lăng đôi mắt duyệt qua vô số súng ống hình ảnh, hắn có thể tưởng tượng dưới bao da có thể là những loại kiểu nào súng lục.

Sơ bộ đánh giá dị giới thời kỳ nằm khoảng Lam Tinh phong kiến quá độ lên cận đại, có hỏa dược súng ống, một là chính phủ quản nghiêm hai là sản năng không cao giá thành đắt đỏ.

Một đoạn suối ngắn hơn 10m đầy đủ Diệp Lăng quan sát rất nhiều chi tiết hình ảnh, dựa vào đó phân tích đưa ra không ít khách quan kết luận.

Phát hiện dị giới trình độ khoa học kỹ thuật rất có thể mới chân ướt chân ráo bước vào súng ống hỏa dược thời đại, Diệp Lăng vui vẻ mừng thầm. Dị giới càng lạc hậu, sơ kỳ phát triển càng có ưu thế.

Diệp Lăng tính tình hỏng nhưng không hư, tuổi nhỏ đến trường bị mắng cô nhi, tức giận đánh người bị phạt vệ sinh lớp học chà bồn cầu như cơm bữa. Cấp hai thời gian thường cúp học chơi game đánh nhau ẩu đả nhưng thành tích học tập cực kỳ tốt, luôn luôn đứng đầu khối làm giáo viên yêu giận đang xen.

Cho đến lớp 9 cuối niên cấp, vô tình đắc tội phú nhị đại nhà giàu to baba làm thị trưởng. Kết quả không cần nghĩ cũng biết, Diệp Lăng bị trường học cáo buộc thôi học, gia nhập vô học thức đảng một thành viên.

Diệp Lăng rất thông minh, hắn tin tưởng dù không có hệ thống, dựa vào hắn bản lĩnh đã gặp khó quên, đầu óc linh hoạt giỏi phân tích, nhất định ở dị giới lạc hậu xông ra một phen thành tựu.

Không tiền theo đuổi xinh đẹp nữ bằng hữu là sai trái, không quyền nhìn ngó nhà giàu thiếu nữ là cóc ghẻ vọng thiên nga. Tiền tài phú quý quyền thế gia thân, cho dù hϊếp da^ʍ nhà lành thiếu nữ tội ác chất chồng đáng cắt cu xử bắn, cũng được luật pháp bênh vực cho là bị quyến rũ dụ dỗ, đen nói thành trắng.

Cho nên Diệp Lăng mục tiêu hưởng thụ dị giới mỹ lệ cần dựa trên cơ sở tài phú quyền hành nắm đấm. Chỉ cần xông ra một phen thành tựu lo gì không có mỹ lệ thiếu nữ nằm ngửa cầu hắn thao?

Vất vả chịu đựng sáng sớm nước suối lạnh lẽo cọ rửa, giày cỏ mỏng manh không đủ bảo hộ bàn chân trước đá nhọn thạch đầu bung từng mảnh, lòng bàn chân bị đâm đau đớn rớm máu.

Lý Dực hài hước khinh thường từ trên cao nhìn xuống, xung quanh người khác tò mò hiếu kỳ không thiếu thành phần khinh bỉ. Thời đại này thân thể yếu ớt, nghèo hèn lưu dân luôn là đối tượng người người xem nhẹ.

Chỉ có hai thiếu nữ nhìn hắn ánh mắt bằng phẳng không thái độ kiêu kỳ xem thường hay khinh rẻ, một người lạnh nhạt cao ngạo, một người chỉ có đơn thuần tò mò.

Khi Diệp Lăng khoảng cách nhóm người ngày càng gần, đặc biệt hai vị thiếu nữ mạc kia, trong lòng hắn danh kỳ diệu sinh ra cổ quái cảm giác. Rõ ràng nhất thuộc về trẻ tuổi lạnh nhạt cao ngạo thiếu nữ, giữa song phương dường như tồn tại một sợi vô hình liên hệ, mà người cầm dây lại là hắn.

Diệp Lăng không hiểu ra sao trong đầu đột nhiên nhiều ra một phần tin tức, bị thêm vào tin tức không chút đột ngột giống như nó vốn tồn tại trong não hắn từ lâu. Tin tức nói rõ nữ nhân này đối với mình xuất hiện lòng trung thành khá cao, hắn còn có thể thông qua không rõ phương pháp tăng cường lòng trung thành đến tử trung mức độ.

Thiếu nữ có thể duy trì hắn mọi việc, có thể bảo hộ hắn hy sinh thân mình nhưng không bao gồm chấp nhận vô lý mệnh lệnh, tựa như bảo nàng tự sát tìm chết. Một khi Diệp Lăng dám làm như vậy, vô hình ràng buộc liên hệ sẽ mỏng dần cho đến khi đứt đoạn trở mặt thành thù. Diệp Lăng thần sắc ngạc nhiên khó hiểu, nguyên nhân gì xảy ra?

Chưa đợi hắn kịp phân tích, dẫn hắn qua suối người kia rống lên quát to: "Dám nhìn chằm chằm tiểu thư, đáng chết"

Diệp Lăng cảm nhận cánh tay giống như bị một cỗ xe con tông mạnh, trong khoảnh khắc đó hắn vội vàng vận dụng nhu lực kỹ xảo, mượn đối phương lực đạo khiến thân thể không tự chủ bay ra xa, đáng tiếc phản ứng trễ một nhịp làm cổ họng vị tanh trào lên, mùi máu tươi xộc lên khoang mũi.

Chương Hiểu Hân cũng bị thình lình sự cố giật mình trợn mắt, nhanh tay rút thương chỉ ngay Lý Dực đầu lâu, tức giận quát to ngăn chặn kẻ này còn muốn đuổi theo tiếp tục hành hung người:

"Lớn mật, ai cho phép ngươi ra tay?"

Lý Dực nhìn đen nhòm họng thương, ngực nghẹn một hơi hỏa diễm, trán nổi gân xanh, hắn biết can đảm dám có kế tiếp hành động, nữ nhân điên này tuyệt đối dám bóp cò.

Đừng nhìn tiện nữ này hoàng hoa khuê tú thiếu nữ, trực tiếp gián tiếp chết trong tay ả nhân mạng không ít, thủ đoạn sát phạt tàn nhẫn. Nếu không như vậy, Chương gia lão già kia sao có thể an tâm để nàng dẫn đầu một chi thương đội đi xa? Trên xe hàng hóa mấy tới lui trao đổi mấy chục vạn ngân.

Lý Dực trong lòng đem Chương Hiểu Hân mười tám đời tổ tông ra tiên thi, ngoài mặt vội vã cúi đầu khom lưng bồi tội:

"Tiểu thư thứ lỗi, là thuộc hạ lỗ mãng cho rằng kẻ này cử chỉ mạo phạm người"

Chương Hiểu Hân thầm đáng tiếc không có cớ nổ súng, một khi nàng dám vì mới gặp mặt lần đầu nam tử nổ súng sát hại Chương gia công thần hậu đại, ngày lành của nàng cũng đến cuối, mấy năm vất vả gầy dựng mọi thứ tan thành bọt biển. Trong lòng cực kỳ khó chịu, ngoài mặt cố gắng bình tỉnh, thần sắc băng lãnh cảnh cáo:

"Chú ý thân phận của ngươi"

Lý Dực cúi đầu lùi lại phía sau mấy bước, không người phát hiện ánh mắt hắn tràn ngập âm u ngoan độc. Nhà họ Lý ba đời đổ máu liều mạng đều làm Chương gia cẩu nô tài, cam tâm sao? Lý Dực hắn tuyệt tối không cam tâm.

Tiểu Thúy nhìn tiểu thư nhà mình ánh mắt, khẽ gật đầu nhận mệnh đi đến bên cạnh Diệp Lăng, người sau đang nằm trên cỏ, sắc mặt nhăn nhó ôm cánh tay bị đá phải. Tiểu Thúy nhanh chóng cho hắn kiểm tra thương tích, nhiều không biết nhưng đơn thuần xem xét xử lý vết thương cơ sở nàng thuần thục.

Rất nhanh nàng thở phào một hơi báo cáo: "Thưa tiểu thư, vị công tử này chỉ bị tổn thương bắp thịt bên ngoài, không ảnh hưởng xương cốt nội tạng, uống tán huyết giảm sưng ứ vài ngày là khỏe"

Lý Dực nghe vậy kinh ngạc ngẩng đầu, vô cùng khó tin. Hắn vừa rồi sử dụng lực đạo vô cùng lớn, có bao nhiêu sức lực dùng bấy nhiêu. Đừng nói bình thường người cho dù là luyện võ lâu năm thân thể mạnh mẽ, bất thình lình không đề phòng, cánh tay cũng vỡ nát xương, thậm chí lực trùng kích ảnh hưởng phía sau nội tạng.

Kẻ này không nhảy xa được mới hơn 2 thước tảng đá, bộ pháp nặng nề không giống người luyện võ lâu năm tố chất thân thể mạnh mẽ. Lấy hắn tuổi tác cho dù luyện võ cũng không đến đâu mèo ba chân. Một người bình thường sao có thể vô sự? Bắp thịt thương tích cùng vết bầm ngoài da có gì khác nhau?

Lý Dực biết rõ mình vừa rồi cố ý hướng tàn phế thương nặng đá một cước, vậy mà kẻ này rắm thối không có, máu đều không ra một ngụm.

Đừng nói Lý Dực kẻ này, ngay cả Diệp Lăng cũng mộng bức, dù đời trước hơn 20 năm rèn luyện thân thể tố chất gặp vừa rồi một cước chưa chắc thoát khỏi bị thương nặng. Vậy mà cánh tay bắp thịt chỉ dập một chút, cổ họng dâng một ít máu kịp thời nuốt xuống. Cổ thân thể này….mụ nội nó quá ngưu bức.

Đứng xung quanh người người đều kinh ngạc khó tin, người trong nghề nhìn ra môn đạo, đổi lại bản thân trúng một cước vừa rồi chưa chắc bình an, người này thân thể quá mức cường hãn đi? Người bình thường sao có thể mạnh mẽ như vậy?

Chương Hiểu Hân nhìn kỹ tướng mạo Diệp Lăng lần nữa, rất nhanh phát hiện chi tiết khiến nàng nghĩ đến "Huyết mạch phản tổ" bốn chữ.

Một đầu bạch kim tóc ngắn, mới nhìn không có gì xa lạ, từ khi Vân quốc thuần phục Bạch Ngân đế quốc mấy trăm năm, lưu dân di cư, thương nhân du khách xâm nhập đi lại, màu tóc này người không có trăm vạn cũng đến mấy chục. Ban đêm Chương Hiểu Hân cũng đã thấy qua, lúc đó ánh lửa lu mờ không phân rõ, hơn nữa chưa từng nhìn thấy có thể so sánh ví dụ, nhất thời không kịp phản ứng.

Thuần bạch kim tươi sáng màu tóc, đây là Bạch Ngân đế quốc cao quý chính thống huyết mạch mà không phải thiên ám hỗn huyết con lai. Đây cũng là đại lục nhân tộc khu vực một loại huyết mạch có tỷ lệ phản tổ cao nhất. Có khả năng đột phá sinh mệnh thấp kém bước vào siêu phàm, sống lâu trăm mấy mươi năm, lực lượng kinh người.

Anh tuấn cương nghị gương mặt, đôi mắt thâm sâu tràn ngập trí tuệ quang mang, thân hình cao lớn, dù trên thân bẩn thỉu vải thô y phục cũng không cách nào che dấu quý khí. Lai lịch của hắn tuyệt đối không tầm thường.

Chương Hiểu Hân mặc kệ Lý Dực kinh nghi lo nghĩ, nàng thu bớt lạnh nhạt cao ngạo thái độ, lời nói cố gắng nhẹ nhàng mở miệng hỏi thăm:

"Vị công tử này xin hỏi phương danh là gì? Người ở nơi nào vì sao một mình lưu lạc?"

Diệp Lăng lúc này đang đầy đầu dấu hỏi, hắn phát hiện trước mắt nha hoàn cùng mình cũng có vô hình liên hệ, mỏng manh không rõ. Sợi dây liên hệ này còn bắt nguồn từ thiếu nữ kia người trung gian.

Nghe Chương Hiểu Hân nghi vấn, Diệp Lăng lồm cồm bò dậy, tiểu Thúy cẩn thận hỗ trợ nâng đỡ, hắn thuận theo không phản đối, được cô nương thanh tú như vậy ôn nhu hỗ trợ, kẻ ngốc mới từ chối. Đứng lên, diễn kỷ lập tức online, vẽ mặt ủ rũ bất lực lắc đầu:

"Ta không biết, thời gian trước khi tỉnh lại đầu óc trống rỗng, không nhớ mình là ai người nơi nào, chỉ có thể lang bạt đi khắp nơi đồng hoang đất trống"

Chương Hiểu Hân nhíu mày, vô hình lực lượng cùng tâm tư hình cảm khiến nàng không nghi ngờ Diệp Lăng lời nói, nhìn hắn tướng mạo khí chất quý khí không giống ác tặc đào phạm hay muốn lừa gạt nào. Quan tâm lần nữa mở miệng hỏi thăm:

"Công tử có phải hay không bị thương ở nơi nào?" Ý tứ ngầm ám chỉ, nàng không dám hỏi thẳng bị thương ở đầu. Nghe nói một số quý tộc nhiều quy cũ rất không thích từ ngữ này, nghe như mắng người ta đầu óc bị hư vậy.

Diệp Lăng bị hỏi thình lình, theo bản năng đưa tay sờ sau ót, đây là mười mấy năm trước tham gia hắc bang tranh giành địa bàn, bị địch nhân cầm thô như cẳng tay thanh sắt đánh ra miệng vết thương lớn.

Va đập xuất huyết tụ máu, năm đó bác sĩ phải mở hộp sọ đặt bên ngoài một thời gian ngắn để giải áp. Khi hậu phẫu hắn không kiêng cữ tốt để lại sẹo lồi xấu xí, cho nên đời trước Diệp Lăng không bao giờ cắt quả đầu húi cua.

Tiểu Thúy, Chương Hiểu Hân tùy thân nha hoàn cũng là nàng nữ đại phu, y thuật không cao nhưng cơ sở vẫn biết. Lập tức đi ra sau lưng hắn, nhón chân với tay muốn kiểm tra.

Diệp Lăng hiểu ý khụy gối thấp người, Tiểu Thúy không cần vạch màu bạch kim tóc ngắn đã phát hiện dài rộng vết sẹo dữ tợn vắt chéo sau đầu Diệp Lăng, không khỏi che miệng kinh hô. Trong mắt nàng, vết thương dữ tợn như vậy trên đầu không chết đã tích phước ba đời, dù còn sống cũng bị đánh thành kẻ ngớ ngẩn.

"Làm sao rồi?"

Thấy nha hoàn kinh hô, Chương Hiểu Hân không nhịn được lo lắng, vội vã bước tới nhìn xem, ánh vào thị giác dữ tợn vết vẹo to dài, đáy lòng mạc danh dâng lên đau xót. Bật thốt ra miệng hỏi thăm:

"Công tử, vết thương còn đau hay không?"

Diệp Lăng đứng thẳng thân, xoay người lại, nhịn xuống trong lòng vừa dâng lên không nên tồn tại cảm động, mười mấy năm trước vết thương, lấy Lam Tinh hiện đại y học tài nghệ không vấn đề, hắn cũng may mắn không để lại bất kỳ di chứng:

"Đa tạ nhị vị quan tâm, ngoại trừ không nhớ chuyện cũ, mọi thứ vô hại"

Nhìn Chương Hiểu Hân thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt không giấu được quan tâm lo lắng. Diệp Lăng trong lòng cổ quái, chẳng lẽ gặp phải thánh mẫu tâm tràn lan? Thời quan quá ngắn, hắn vẫn chưa làm rõ được trung thành ý tứ, cũng chưa dám chắc chắn mình có kim thủ chỉ.