Sáng sớm tinh mơ, mặt trời còn chưa mọc, Diệp Lăng bị đông lạnh rùng mình tỉnh giấc, liên tục nhảy mũi mấy cái, xoa xoa hà hơi hai lòng bàn tay lấy hơi ấm.
"Ồ…?"
Diệp Lăng kinh ngạc phát hiện thân thể không bất kỳ khó chịu mệt nhọc đói khát, thay vào đó sức lực tràn trề khỏe mạnh, tinh lực dồi dào giống như mới uống phải bổ dược kí©ɧ ŧɧí©ɧ hạ thể côn ŧᏂịŧ cứng ngắc chào ngày mới.
Hắn nhớ rõ ràng, hôm qua chạng vạng tối đói khát mệt mỏi xuất tinh xong kiệt sức ngất đi trong trạng thái không mảnh vải che thân. Hiện tại trên người đã mặc lại hai mảnh quần áo cũ nát bẩn thỉu. Diệp Lăng càng kinh ngạc khi quay đầu phát hiện bên cạnh mình không xa, đống lửa trại tàn lụi từ khi nào.
Mang the nghi ngờ nồng đậm, cẩn thận kiểm tra thân thể từ trên xuống dưới, làm lão tài xế lâu năm kinh nghiệm phong phú dễ dàng ngửi thấy trên thân còn vương lại nữ tử thoang thoảng mùi hương.
Dưới thân một vùng lớn cỏ non bị thô bạo đè bẹp, trên lá còn đọng dịch nhầy, nữ nhân mùi hương dâʍ ŧᏂủy̠ xen lẫn mùi hơi tanh đυ.c ngầu tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ đυ.c thì có đυ.c nhưng nhìn thế nào cũng không giống có chứa tϊиɧ ŧяùиɠ màu sắc. Vô sinh? Ý niệm vừa lóe lên nhanh chóng bị hắn vứt lên mây. Đời trước cô nhi xuất thân khiến Diệp Lăng đối với thân tình huyết mạch vấn đề nhìn rất nhẹ, không vì chuyện này mà xoắn xuýt buồn bã.
Diệp Lăng nhìn rõ vấn đề xong vô cùng im lặng, tâm tình không biết nên dùng loại từ ngữ nào để miêu tả. Hóa ra đêm qua mình bị xa lạ nữ nhân cướp đoạt đời này tấm thân trong trắng. Dị giới nam hài tử ra đường thật nguy hiểm, không bảo vệ tốt mình sơ sẩy liền mất đi trinh tiết.
Vung vẩy cánh tay cảm nhận thân thể dồi dào tinh lực, hoàn toàn không có một đêm lao lực suy yếu, chưa kể hôm qua cả ngày mệt hơn cẩu, ngất xỉu còn chưa kịp mặc y phục.
Ngón tay xoa xoa cái cằm trơn nhẵn không râu, dùng ra mấy mươi năm lão tài xế chuyên dụng da^ʍ tà nụ cười, tặc lưỡi đánh giá:
"Chậc chậc, xuyên việt giả tiêu chuẩn phối trí dị năng phúc lợi? Hợp hoan thể chất hay ngự nữ tâm kinh?
Truyền thuyết hư vô mờ mịt xuyên qua đều thành sự thật, nhân vật chính phối trí kim thủ chỉ hệ thống ở đâu? Diệp Lăng thiếu niên tâm tính trỗi dậy, lập tức tập trung tinh thần, trong lòng mặc niệm:
"Hệ thống mau đi ra thỉnh an nhà ngươi chủ nhân"
"Tùy thân lão gia gia đâu rồi?"
"Úm ba la vừng ơi mở ra"
"Mụ nội nó lão tử kim thủ chỉ đâu?"
"...."
Diệp Lăng khuôn mặt tràn đầy thất vọng, truyền thuyết nói xuyên việt giả phối trí kim thủ chỉ thần khí đều lừa người. Mình nhất định là xuyên việt giả sản phẩm lỗi, tàn hồn lão gia gia còn không có nói gì đại thần chế tạo siêu cấp kim thủ chỉ.
Đứng lặng người nhìn bờ sông, mặt sinh không thể luyến chết lặng hai mắt vô thần, đã nói xuyên việt giả tay cầm kim thủ chỉ làm ruộng vui chơi nuôi mỹ nữ, thuận tiện đăng lâm nhân sinh đỉnh phong, vinh hoa phú quý quyền thế ngập trời trái ôm phải ấp hậu cung 3000 giai lệ đâu?
Diệp Lăng cứ như vậy đứng chắp tay sau lưng nhìn thanh thủy xuôi dòng, hồn bay theo gió thẫn thờ, cho đến khi đối diện bờ suối xuất hiện mấy người. Giật mình lấy lại tinh thần, vội vã phất tay hô to:
"Đại gia cứu mạng, lạc đường aaaaa"
Tiểu Thúy nghe ồn ào ngẩng đầu nhìn bên kia bờ suối, thần sắc kinh ngạc không nghĩ đến nam nhân này còn chưa rời đi.
Diệp Lăng la to thanh âm đánh động bên kia suối đám người, bọn họ mới thức giấc lò mò tìm nước rửa mặt chuẩn bị nấu bữa sáng, bao gồm vừa mới lén lút trở lại không lâu Chương Hiểu Hân.
Thiếu nữ nghe âm thanh đi đến bờ suối, nhịn xuống hạ thể thần bí hoa viên còn chưa tan hết đau xót hờn dỗi người chủ mưu, giả vờ trấn tĩnh lạnh nhạt mệnh lệnh đứng gần đó Lý Dực:
"Ngươi đi qua mang người đến"
Lý Dực nghe thấy Diệp Lăng hô hào gọi người đã bực bội, bị Chương Hiểu Hân sai khiến càng thêm nổi nóng, đáy lòng lửa giận phun trào. Thua thiệt hắn còn hy vọng tiện nữ này nhất thời nứиɠ l*и tầm hoan, qua rồi thôi.
Ban nãy, Lý Dực đã nghĩ đến nhân cơ hội Chương Hiểu Hân trở lại thời gian khoảng trống, ra tay hạ độc thủ gϊếŧ chết kẻ này phòng ngừa hậu hoạn. Không biết a Phúc tên kia đầu óc bị đυ.ng hư chỗ nào, cố tình đi dạo bờ suối, ánh mắt quan sát trông chừng kẻ kia hại hắn không cơ hội ra tay.
Thấy hắn không đếm xỉa lời mình, Chương Hiểu Hân lạnh giọng gắt lên: "Bổn tiểu thư mệnh lệnh ngươi không nghe thấy sao?"
Lý Dực giật mình hồi thần, vội vã khom lưng cúi đầu nhận mệnh: "Vâng, thuộc hạ lập tức đi làm"
Chương Hiểu Hân híp mắt nhìn theo Lý Dực đi xa bóng lưng, trong lòng cười lạnh khinh thường. Kẻ này xem nàng ánh mắt tham lam ô uế, dù ẩn nấp rất kỹ đi nữa cũng có lúc sơ hở thất thố. Dù nàng không phát giác, bên người còn có tiểu Thúy a Phúc quan tâm để ý.
Đáng giận kẻ này trong thương hội địa vị không nhỏ, phụ thân hắn còn là Chương gia đại nghiệp công thần một trong. Dựa vào nàng nhỏ yếu lực lượng khó lòng lay chuyển, đành lòng nuốt giận nhịn xuống ghê tởm.
Trên danh nghĩa nàng thân phận đường đường Chương gia đại tộc tứ tiểu thư, làm sao có thể hạ thấp thân phận gả cho một kẻ hạ nhân tâm thuật bất chính ánh mắt bẩn thỉu? Cho dù nàng dễ dãi tìm tiểu bạch kiểm thỏa mãn trống vắng cũng không đến phiên kẻ này.
Chương Hiểu Hân có thể cùng nam tử làm mình trái tim rung động phát sinh 3000 chữ miêu tả hoạt động nhỏ, không có nghĩa nàng dễ dãi tùy tiện, nàng vẫn là trước đó đối nɧu͙© ɖu͙© hoan ái rộng rãi cực kỳ cách ứng thiếu nữ.
Đêm qua hoan ái đối với nàng chỉ có trên mặt mũi đạo đức ranh giới ngượng ngùng xấu hổ. Về mặt xã hội nhân luân bình thường đến không thể bình thường hơn nữa, chỉ cần không phải minh mục đảm trương ảnh hưởng bại hoại danh tiết, muốn vui vẻ thế nào vui vẻ thấy ấy.
Thời đại cũ nam tôn nữ ti hủ tục sụp đổ cả ngàn năm, nữ giới tràn ngập đại lục lớn nhỏ thành trì, nữ vương hầu tước phu nhân quyền cao chức trọng không thiếu, nam nữ địa vị xã hội ngày càng bình thản rộng thoáng.
Ngày trước nam nhân ba vợ bốn nàng hầu tam thê tứ thϊếp thanh lâu kỹ viện. Ngày nay hoàng hoa khuê tú tiểu thư mỹ phụ tư hội tình lang, nuôi tiểu bạch kiểm ấm giường, dưỡng nam sủng thỏa mãn không còn hiếm lạ.
Vân quốc thập đại thống trị giả một trong, địa vị chỉ đứng sau vương thất, nữ công tước đại nhân từng nói một câu: "Nếu song phương không thể đối ái tình phụ trách chuyên nhất, nam nhân tự cho là đúng bội bạc tầm hoan, không có quyền dùng ti tiện ánh mắt trách móc nữ nhân tìm kiếm du͙© vọиɠ thỏa mãn"
Nghe đồn, vị nữ công tước này quản hạt cao đẳng tòa thành, bên trong cung điện không lúc nào dưới trăm tên nam sủng dung mạo tuấn mỹ tài sắc vẹn toàn, đủ mọi kích cỡ màu sắc tùy thời phục vụ.
Thanh Hà thành công tử tiểu thư vòng tròn cũng thật phức tạp, khuê mật của nàng một trận hội sở giao lưu, hứng tình gặp thuận mắt nam tử sẵn sàng đêm đêm trao đổi nɧu͙© ɖu͙©.
Nghĩ đến đây Chương Hiểu Hân thở dài nặng nề, tâm tình suy giảm. Thế đạo này sinh tồn quá mức gian nan, phàm tục quyền thế tiền tài không nghĩa lý. Có người chướng mắt muốn ngươi chết, cam đoan ngươi nhìn không thấy sáng mai thái dương.
Vì sinh tồn ngươi lừa ta gạt, tình thân còn bạc bẽo rẻ mạt nói gì nam nữ ái tình. Sống quá lâu trong hắc ám tuyệt vọng, con người đã sớm vứt bỏ đạo đức ranh giới chỉ cầu ngắn ngủi nhân sinh không quá mức uất ức, không cần chết đi trong hối tiếc.
Bản thân Chương Hiểu Hân nɧu͙© ɖu͙© nhu cầu khá cao, ánh mắt nhìn người tiêu chuẩn càng cao, danh tiết trong sạch nhìn rất nặng. Đừng nói bên ngoài tình lang, trong phủ một cái ấm giường tiểu bạch kiểm cũng không tồn tại.
Người kia tuy rằng không lấy đi tấm thân xử nữ nhưng là nàng nam nhân đầu tiên. Thật lòng Chương Hiểu Hân không hy vọng biến hắn thành nam sủng mua vui món đồ chơi. Nếu có thể nàng chỉ hy vọng nam nhân đầu tiên cũng là người cuối cùng. Nhớ đến mình ở Chương gia xấu hổ nửa vời thân phận, đôi mắt ảm đạm buồn bã.
Chương Hiểu Hân không ý thức được bản thân tâm linh tình cảm khác thường, buổi chiều chỉ trải qua ngắn ngủi tâm tình xao động, dù nàng đối với Diệp Lăng rung động cũng không thể nào vi phạm bản tâm nửa đêm làm ra lừa dối cầu hoan hành vi. Thậm chí bởi vì khó khăn không thể cùng hắn tiến thêm một bước mà buồn bã.
Ở trong u minh không người nhìn thấy, tồn tại một sợi tơ vô hình quấn quanh linh hồn nàng, đầu kia dắt dây người không ai khác ngoài Diệp Lăng. Mỏng manh sợi tơ theo nàng đối với hắn xuất hiện suy nghĩ tích cực mà không ngừng lớn mạnh bền chắc.
Tâm linh khác thường không ảnh hưởng đến Chương Hiểu Hân bình thường tính cách nhận thức, giống như hiện tại nàng vẫn lạnh nhạt cao ngạo, biểu cảm hờ hững không quan tâm đứng nhìn bờ suối bên kia người nọ.
Có lẽ ở sau lưng, nàng sẽ quỳ dưới chân khẩn cầu hắn thao cắm nɧu͙© ɖu͙©, nhân sinh thời gian sau đó sẽ ở rất nhiều chuyện một lòng duy trì ủng hộ Diệp Lăng. Nhưng trước mặt người ngoài vẫn nhịn không được mặt mũi duy trì ngạo kiều lạnh nhạt thiết lập.
Chương Hiểu Hân cũng hoàn toàn không phát giác bản thân khác thường thay đổi, lý trí rất tự nhiên tiếp nhận rồi loại này rung động không tên quan hệ. Không thắc mắc cũng chẳng thèm đào sâu tìm hiểu nguyên do đúng sai, giống như đây vốn là nàng suy nghĩ, là nàng đối với Diệp Lăng rung động đầu đời yêu thích dẫn đến hành vi.
Lúc này bên kia bờ suối, Diệp Lăng đang cẩn thận dẫm lên mặt nước đá tảng rong rêu trơn trượt, cẩn thận đi qua.
Ngoài mặt không biểu hiện nhưng trong lòng nghi hoặc thấp thỏm không yên. Đời trước xuất thân thấp kém, nhiều năm trà trộn hắc bạch lưỡng đạo màu xám biên giới giúp Diệp Lăng rèn luyện được bản năng đối với người khác cái nhìn cực kỳ nhạy bén. Hắn phát hiện đi qua đón hắn người này, hành vi cử chỉ địch ý không thèm ẩn tàng che dấu, mắt hẹp như độc xà nhìn con mồi tồn tại mờ mịt sát ý.
"Xui xẻo cầu cứu nhầm thổ phỉ rồi? Ác nhân trại? Cướp đường bang phái? Sơn tặc…a...giữa hoang vu tiểu rừng cây cướp đường có tính hay không sơn tặc?"
Mụ nội nó, lão tử một nghèo hai trắng, ngoại trừ trên người sờn rách bẩn thỉu hai mảnh quần áo chỉ còn mấy lạng thịt có thể cướp. Khoan đã…Diệp Lăng chợt nhớ đến mộng xuân, không phải, là đêm qua mình bị nữ nhân chiếm đoạt thân thể, chẳng lẽ da^ʍ tặc là người trong đội ngũ này?
Không biết nữ nhân kia xinh đẹp hay không, vóc người thế nào, nếu xinh đẹp vóc người hoàn hảo, Diệp Lăng không ngại bị hϊếp thêm vài lần, hϊếp cả đời cũng được.
Diệp Lăng đối với loại nam nhân giả nhân giả nghĩa, tự cho mình chính nhân quân tử liễu hạ duệ, mỹ nhân ngồi trong lòng bất động vô cùng khinh thường.
Bình phàm dung mạo nữ bằng hữu truy cầu chê lên chê xuống, gặp mỹ nhân xinh đẹp như tiên nữ, giấy xúc mua không kịp. Chỉ cần dung mạo quá quan, hϊếp cùng dâng đến miệng mời chào khác gì nhau? Loại nào hoan ái không làm nam nhân sung sướиɠ mê mệt? Trừ khi sinh lý yếu thận hư hay tính hướng sinh dục đồng giới.
Nhân sinh có bao dài, khó khăn sống lại một đời, thân thể hoàn mỹ vô khuyết, ngu dại gì không thỏa thích hưởng thụ dị giới phong tình mỹ nữ. Chỉ cần không vượt qua hắn ranh giới quy tắc, thích thế nào chơi thế nào.
Lúc này Diệp Lăng trong đầu nổi lên một bộ drama kịch tình máu chó, nữ da^ʍ tặc ngày đêm tầm hoan khoái lạc, trong nhà nuôi một đám tiểu cẩu sữa tình nhân.
Tên này có thể nữ nhân nọ trái chuối một trong, bắt gặp nàng nửa đêm hϊếp da^ʍ hắn, sáng ra còn minh mục đảm trương tiếp cận cho nên phẫn nộ khó nén muốn gϊếŧ người hả giận?
"Mụ nội nó"
Nghĩ đến đây Diệp Lăng không khỏi rùng mình mắng bậy, hắn bình sinh rất chán ghét phiền phức, hoan ái còn phải gánh tào lao hậu hoạn chi bằng treo cu rảnh nợ. Dị giới rộng lớn bao la, nữ nhân hoa lệ vô số còn đang chờ hắn sủng hạnh....
Diệp Lăng cạn lời nhìn phía trước tên kia thân thể nhẹ nhàng, cách xa hơn hai 2 thước tảng đá dễ dàng nhún chân nhảy qua, để lại hắn bơ vơ trầm mặc.
Khoảng cách này không xa, nhưng không chạy lấy đà, Diệp Lăng không dám chắc mình nhảy qua thành công. Chưa kể sơ nhập ổ tặc không nên sớm để lộ công phu, chừa tâm nhãn xuất kỳ bất ý bảo vệ mạng nhỏ.
Diệp Lăng cũng nghĩ đến quay đầu bỏ chạy, nhưng hoang dã đồng hoang nhìn không thấy cuối, may mắn lắm mới gặp được nhân loại, không tranh thủ theo sau tìm cách đến thành thị tìm ăn tìm uống, hắn sợ mình thành xuyên việt giả đạt kỷ lục chết nhanh nhất.
Chương Hiểu Hân nhìn nam nhân vén quần đến háng, cẩn thận trèo tảng đá, sau đó…nước chìm tới ngực, khóe miệng không kìm được khẽ cong lên vui vẻ.
Nàng biết lòng suối không sâu, hộ vệ trước đó kiểm tra không phát hiện thủy vật nguy hiểm ẩn tàng, thân thể hắn cao lớn không lo bị ngập đến đầu. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng ánh mắt liếc qua Lý Dực nhiều thêm vài phần băng lãnh.
Diệp Lăng nhanh chóng lội vào bờ, ướt nhẹp lạnh lẽo đến giữa hai chân khúc thịt mềm nhũn, kế hoạch muốn trước mặt nữ nhân khoe khoang vốn liếng thất bại.
Vì tạm thời bảo toàn tự thân, Diệp Lăng không ngại trước khi tìm đến nhân loại thành thị, hạ mình làm trái chuối cho nữ tặc chăn dắt. Muốn không bị người gϊếŧ mất, nhất định phải đạt được cao nhất yêu thích mới an toàn.