Thần Tượng Cực Phẩm Thích SM (NP)

Chương 2.1: Hạ

Khung cảnh buổi họp fan của nhóm nhạc LW có thể dùng từ biển người tấp nập để hình dung, bởi vì Tinh Thần là nhân viên làm việc quan trọng ở đây, nên Đường Lệ Trân có một vị trí rất tuyệt. Cô có thể nhìn rõ từng nhất cử nhất động của Trịnh Tư Tề, trong mắt của cô, mỗi một sợi tóc của Trịnh Tư Tề đều có thể phát sáng lấp lánh, sự ấm áp và lương thiện của người này đã chống đỡ bản thân cô vượt qua vô số ngày đen tối.

Đường Lệ Trân lẳng lặng ngẩng đầu nhìn Trịnh Tư Tề đang cầm microphone nói chuyện với mọi người, giờ phút này, cô chỉ biết mỉm cười rạng rỡ, trong lòng xuất hiện vô số cảm xúc phức tạp đan chéo vào nhau, cảm động, vui mừng, cùng một vài cảm xúc không thể nói thành lời.

“Ninh Triển!” Một nữ sinh đeo khẩu trang, tay cầm máy ảnh DSLR đứng bên cạnh cô đang điên cuồng gào thét.

Ánh mắt của Đường Lệ Trân di chuyển một chút, cô nhìn nam sinh đang đứng bên cạnh Trịnh Tư Tề, đây là một thành viên khác của nhóm, tên là Ninh Triển, tóc mái của hắn dài đến mức có thể che kín vầng trán, hình như tuổi còn rất trẻ, Trịnh Tư Tề đứng bên cạnh hắn có cảm giác như một anh lớn.

Hắn vừa dơ microphone lên, còn chưa kịp nói một câu hoàn chỉnh, thì tiếng hò hét ngập trời của những nữ sinh ở bên dưới đã vang lên, xem ra, nhân khí* của Ninh Triển rất cao.

*Nhân khí: độ nổi tiếng, độ phủ sóng

Sau khi giới thiệu xong, chính là phân đoạn người hâm mộ được bắt tay, Đường Lệ Trân đứng trong hàng chờ đợi, cô lấy khăn giấy ra lau mồ hôi trên tay hết lần này đến lần khác, cô không còn là một cô gái nhỏ nữa, chính cô cũng không hiểu tại sao mình lại hồi hộp đến vậy.

Cuối cùng anh cũng đi đến trước mặt cô, một tay của Đường Lệ Trân che miệng lại, tay kia đưa về phía của anh. Anh mỉm cười gật đầu với cô, “Cảm ơn em.” Sau đó hai bàn tay to lớn ấm áp bao bọc lấy lòng bàn tay nhỏ bé của cô, Đường Lệ Trân không nói được lời nào, cô chỉ có thể liều mạng cúi xuống gật đầu lia lịa, thèm muốn độ ấm trong lòng bàn tay của anh, không muốn rút tay ra.

Trước khi gặp anh, cô có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lúc này cô lại không thể thốt ra bất cứ lời nào, thậm chí không một lời cảm ơn. Trong khoảnh khắc đó, cô cố gắng hết sức để nhớ kỹ nụ cười rạng rỡ này của anh, chân thành lại ấm áp.

Đường Lệ Trân vẫn đang chìm đắm trong hồi ức vừa được bắt tay với Trịnh Tư Tề, thì đã đến thành viên tiếp theo bắt tay với cô, Ninh Triển.

Ninh Triển ngẩng đầu thoáng nhìn cô, sau đó mỉm cười, không giống như Trịnh Tư Tề, nụ cười này của hắn khiến Đường Lệ Trân đỏ mặt, thậm chí nhịp tim còn đập nhanh hơn một chút, hoá ra hắn có lượng fans đông đảo như vậy là có nguyên nhân.

Sau khi trở về chung cư, nằm trên giường, Đường Lệ Trân vẫn luôn ở trong trạng thái hưng phấn, cô nhớ lại hình ảnh được bắt tay với Trịnh Tư Tề không biết bao nhiêu lần, cô rất hối hận vì đã không kịp nói với anh một lời cảm ơn. Vậy mà cuối cùng trạng thái này lại khiến cô cảm thấy buồn bực, mặc dù tình cảm của cô đối với anh không quá điên cuồng nóng bỏng, nhưng khi không được đứng gần anh, cô vẫn có cảm giác mất mát, không chân thật giống như hai người ở hai thế giới

Cô trở mình nằm nghiêng trên giường, dường như lòng bàn tay vẫn còn lưu lại nhiệt độ trên cơ thể của anh, cô vẫn muốn gặp mặt anh thêm một lần nữa, muốn được ánh mặt trời chiếu rọi vào những tháng ngày tăm tối.

“Ting!”

Cô liếc nhìn màn hình điện thoại di động, tâm trạng lại nặng nề ngay lập tức, vị idol kia lại muốn cô đi qua chỗ đó.

Sau khi được cho uống thuốc, cô tạm thời không nhìn thấy gì, nên được dìu đến chiếc giường lớn quen thuộc, cô ngoan ngoãn nằm xuống, bắt đầu phát ngốc.

Một lúc sau, người đàn ông kia đã tới, hắn cũng không vội làm luôn, thay vào đó hắn nâng cằm của cô lên, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô một hồi lâu. Đường Lệ Trân có thể cảm nhận được ánh mắt của hắn đang nhìn vào mặt mình, trong lòng cô hơi lo lắng run sợ, không biết lần này hắn lại muốn chơi trò gì khác.

Cũng may, hắn không làm như vậy, hắn chỉ đơn giản phát tiết du͙© vọиɠ một lần, sau đó liền buông tha cho Đường Lệ Trân.

Nhưng hắn không rời đi, mà châm một điếu thuốc, sau đó ngồi dựa vào đầu giường, còn Đường Lệ Trân thì mệt mỏi nằm liệt dưới chân của hắn. Cô cũng không biết tại sao lần này hắn lại không rời đi luôn, nếu đã như vậy cô không thể rời khỏi nơi này để đi tắm rửa ngay bây giờ được, trong lòng cô lộp bộp một tiếng, chẳng lẽ hắn định làm chuyện gì khác sao?

“Ưm…” Một viên thuốc được nhét vào trong miệng cô, sau khi nuốt xuống, một mảng đen tối trước mắt cô chuyển dần sang mờ ảo, từ mờ ảo lại trở thành nhìn rõ mặt của người đàn ông. Người này là, là Ninh Triển.

Đường Lệ Trân kinh ngạc đến mức không kịp phản ứng, cô chỉ ngẩn người nhìn hắn, nhìn cả người hắn đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ không một mảnh vải, trên đốt ngón tay vẫn còn kẹp một điếu thuốc đang cháy dở.

“Em thích anh Tư Tề phải không?” Vừa nói xong, hắn lại rít điếu thuốc lá.

Giọng nói trầm thấp có phần gợi cảm, từ sau cái bắt tay kia cô đã phát hiện ra, giọng nói của ngoại hình của Ninh Triển không hề phù hợp với nhau.

Cô không biết nên trả lời như nào, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu, cô vẫn còn chưa thoát khỏi cảm giác khϊếp sợ sau khi biết được vị khách này chính là Ninh Triển, nói đúng hơn là cô không thể tin được kẻ cυồиɠ ɖâʍ đáng sợ này lại là Ninh Triển.

“Có muốn tôi giúp em giới thiệu một chút không?” Hắn ngẩng đầu lên nhìn cô.

Cả hai người đều đang ở trong trạng thái tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ không một mảnh vải, thậm chí trên mông của Đường Lệ Trân vẫn còn một đống tϊиɧ ɖϊ©h͙ chưa kịp khô, cô không muốn nói chuyện phiếm cùng với hắn, cô cũng không có nhu cầu muốn biết hắn là ai. Đúng rồi, tại sao hắn lại để cho cô nhìn thấy mặt của hắn như vậy?

“Cảm ơn, nhưng không cần đâu.” Cô cúi đầu cố gắng hết sức để bản thân không nhìn hắn, hiện tại cô chỉ muốn quay trở lại nhà thuê, dùng chăn bông quấn chặt người của mình lại ngay lập tức.

Ở trong mắt Ninh Triển, giờ phút này, cô giống như một con ngỗng béo ngu đần, không thể khơi dậy nổi tình thú của người khác. Phản ứng của cô hoàn toàn khác với những gì hắn đã tưởng tượng, Ninh Triển lại rít điếu thuốc thêm lần nữa, ánh mắt đảo qua khuôn mặt của cô.

“Em không phải là fan của anh ấy hay sao?"

“Đúng vậy.”