Dường như nhớ lại cảnh tượng đẫm máu khi đó, cơ thể người thanh niên run rẩy một cách mất kiểm soát.
Anh ta run run môi nói: “Thật là khủng khϊếp, cảnh tượng ấy rất kỳ quái, khiến người khác phải rùng mình!”
“Lúc Tiểu Mỹ chết, cô ấy không mặc quần áo.”
Một nam đội viên thuộc đội thám hiểm linh dị đứng lên nói.
Đỗ Trường Hành ở cách đó không xa, nghe thấy vậy thì cơ mặt run lên, gã âm thầm trừng mắt với người nam đội viên kia.
“Sau đó thì sao, mọi người có nhìn thấy thứ gì không?” Kiều Cửu tiến lên truy hỏi, hai mắt nhìn chằm chằm vào hai đội viên vừa đứng ra.
Dụng cụ cắt chém tinh vi?
Trong rừng sâu núi thẳm, làm sao lại có thứ đó?
Nếu không phải có âm mưu từ trước thì chính là do ma quỷ gây ra.
Khuôn mặt của đội thám hiểm linh dị lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Người thanh niên đứng ra đầu tiên lên tiếng: “Sau khi Tiểu Mỹ chết, chúng tôi rất sợ nên muốn rời khỏi đây, nhưng không thể nào thoát ra được, dù có đi bao xa thì khi trời tối vẫn quay về ngôi miếu hoang này.”
“Anh đã ở cùng Tiểu Mỹ khi cậu ấy chết, anh có nhận thấy điều gì không ổn ở cậu ấy không?” Câu hỏi này là của Lăng Hiểu Huyên, cô ấy chuyển tầm mắt sang Đỗ Trường Hành.
Mặc dù đang an ủi nữ đồng đội trong lòng, nhưng Lăng Hiểu Huyên vẫn phân tâm lắng nghe xem chuyện gì đã xảy ra.
Đỗ Trường Hành nghe vậy, sắc mặt tái nhợt càng thêm trắng bệch.
Ga run rẩy, hoảng sợ nói: “Không có, cô ấy vẫn như trước đây, không có chỗ nào không ổn cả!”
Giọng điệu gay gắt lại càng để lộ ra gã đang chột dạ.
Lăng Hiểu Huyên cười trấn an: “Em chỉ hỏi một chút thôi mà, trong anh khẩn trương kìa, vậy thi thể của Tiểu Mỹ đâu rồi?”
“Biến mất rồi!”
Người trả lời là nữ đội viên đang ở trong lòng Lăng Hiểu Huyên.
Gương mặt đối phương đờ đẫn, hai mắt nhìn chăm chú vào Đỗ Trường Hành.
Đột nhiên, trên mặt cô gái nở một nụ cười đầy ác ý.
“Hiểu Huyên, cậu có biết không? Đỗ Trường Hành chẳng tốt đẹp gì đâu, anh ta vẫn luôn cặp với Tiểu Mỹ đấy. Đêm hôm đó, anh ta và Tiểu Mỹ quan hệ với nhau ở sau miếu nên mới xảy ra chuyện!”
Ngay khi những lời này vừa vang lên, tất cả mọi người đều nhìn vào Lăng Hiểu Huyên và Đỗ Trường Hành.
Nhóm vệ sĩ nhà họ Lăng nhìn chằm chằm vào Đỗ Trường Hành, ánh mắt của họ như muốn đè gã xuống dần cho một trận.
Lăng Hiểu Huyên nhướng mày, cô ấy dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Đỗ Trường Hành đang cúi đầu, nên không biết vẻ mặt của bây giờ của gã là áy náy hay hối hận.
Cô ấy há miệng muốn nói gì đó.
Nhưng cuối cùng, Lăng Hiểu Huyên vẫn chậm rãi ngậm miệng lại, trên mặt lộ vẻ ngập ngừng.
Trước đó khi người nam đội viên kia nói rằng, lúc Tiểu Mỹ xảy ra chuyện là đang ở bên cạnh Đỗ Trường Hành. Khi chết trên người cô ta không mặc quần áo, cô ấy đã lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn.
Khi có người trực tiếp nói ra, cho dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng cô ấy vẫn hơi sốc.
Tuy cảm giác này không phải đến mức chết đi sống lại nhưng nó rất khó chịu, cực kỳ không thoải mái.
Giống như thứ thuộc về cô ấy đã bị người khác làm bẩn.
Tần Nguyễn luôn chú ý đến Lăng Hiểu Huyên, thấy cô ấy không bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá lớn thì khẽ thở phào.
Cô đi đến chỗ người đồng đội nữa kia và nhếch môi hỏi: “Cô nói là thi thể của Tiểu Mỹ biến mất à?”
“Đúng vậy, sau khi cô ấy chết, chúng tôi vô cùng hoảng sợ nên mọi người đã thu dọn đồ đạc để rời đi. Thi thể của Tiểu Mỹ bị cắt thành nhiều mảnh như vậy, chúng tôi cũng không muốn mang xác cô ấy đi cùng.”
“Nhưng đêm hôm đó, khi chúng tôi quay về ngôi miếu hoang, đến kiểm tra thi thể của Tiểu Mỹ thì nó đã biến mất. Hơn nữa, cả vết máu trên đất cũng biến mất rất sạch sẽ.”
Các Thiên Sư đã biết đại khái tình huống, bọn họ bắt đầu thảo luận với nhau.
“Những thứ làm ra việc hại người trong núi đa số là yêu ma quỷ quái. Khu vực núi Kỳ Sơn hiểm trở, dân cư thưa thớt, việc yêu ma phát hiện sự tồn tại của con người rồi sát hại dã man là hoàn toàn có thể xảy ra.”
“Cắt con mồi thành từng mảnh hoàn mỹ, nó không giống việc do ma quỷ làm ra, làm thế chẳng phải là vẽ rắn thêm chân à.”
“Lũ yêu ma quỷ quái từ trước đến giờ đều thô bạo và hoang dã, bọn chúng giống như thú hung dữ vậy.”