Ba người Lục Dịch Trần, Long Hân Triết, Cố Thanh Thanh đều từ bốn gia tộc lớn.
Ngay từ khi sinh ra, hôn nhân của họ đã được định sẵn là phải kết hợp cùng các gia tộc khác.
Bất kể là Hầu Hương Lệ hay đứa con ngoài giá thú Tần Nguyễn, bọn họ đều không liên quan gì đến Lục Dịch Trần.
Ba người bàn tán sôi nổi một lúc rồi kết thúc chủ đề này.
Lục Dịch Trần đột nhiên hỏi Long Hân Triết: “Nghe nói Hoắc Tam ra sắp về nước à?”
Long Hân Triết đến từ nhà họ Long, chị ruột của cậu ta kết hôn với đại thiếu gia Hoắc Quân Tín của nhà họ Hoắc.
Hai gia tộc lớn kết thành thông gia, thông tin nội bộ đương nhiên nhiều hơn so với nhà họ Lục và nhà họ Cố.
Long Hân Triết ngước mắt: “Thật hả? Sao tôi không biết nhỉ?”
“Thật không vậy?” Khuôn mặt của Lục Dịch Trần tỏ vẻ không tin: “Sáng nay tôi nghe cha nói, anh Quân Tín xin nghỉ để đi đón Hoắc Tam gia mà.”
Mấy ngày trước Hoắc Tam gia ra nước ngoài, mặc dù không biết lý do nhưng tất cả các thế lực ở thủ đô đều nhận được tin tức.
Hoắc Quân Tín là thư ký trưởng của tổng thống, anh ta bận rộn quanh năm không thể thoát ra được và anh ta cũng không bao giờ giả vờ bận để xin nghỉ.
Hôm nay, Hoắc Quân Tín xin nghỉ một ngày, tổng thống không dám từ chối.
Người thừa kế đời tiếp theo của nhà họ Hoắc là Hoắc Vân Tiêu sắp trở về.
“Tối hôm qua tôi không về nhà nên không biết chuyện này.” Long Hân Triết thật sự không biết.
“Tam gia thật sự về ư?” Cố Thanh Thanh chen lời.
Khuôn mặt thiếu nữ rạng rỡ, lộ ra vẻ ửng hồng của con gái.
Cả Long Hân Triết lẫn Lục Dịch Trần đều nhìn thấy cảnh tượng này, trái tim của cả hai hơi chua xót.
Thân phận cùng ngoại hình và năng lực xuất sắc của Hoắc Vân Tiêu khiến những cô gái trong các gia tộc lớn ở thủ đô mê như điếu đổ.
Bao nhiêu tiểu thư danh giá của các gia tộc đều muốn kết hôn với anh.
Mặc dù Hoắc Vân Tiêu đã yếu ớt từ khi mới sinh ra, nhưng bù lại anh có khuôn mặt đẹp trai khó cưỡng.
Cùng là đàn ông nhưng Long Hân Triết và Lục Dịch Trần đều phải công nhận rằng Hoắc Tam gia có ngoại hình quá hoàn hảo.
Còn Cố Thanh Thanh, cô ta vừa bước vào năm thứ nhất.
Các tiểu thư thế gia muốn gả cho Hoắc Tam gia có thể xếp hàng dài từ đầu phố đến cuối phố. Dù sao cũng không đến lượt Cố Thanh Thanh, cô ta chỉ nằm mơ mà thôi.
....
Tần Nguyễn không biết Hoắc Vân Tiêu đã trở về sớm.
Cô quay lại ký túc xá, khi đang chuẩn bị nghỉ trưa thì nhận được điện thoại của đàn chị.
“Tần Nguyễn, đã xảy ra chuyện, chết người rồi! Em mau cứu họ đi, họ sắp chết đó!” Lăng Hiểu Huyên lắp bắp nói với giọng hoảng sợ.
Tần Nguyễn nhíu đôi mày xinh đẹp, cô nhẹ giọng nói: “Chị, chị cứ từ từ mà nói, đừng hốt hoảng.”
Lăng Hiểu Huyên sắp xếp lại ngôn ngữ: “Em có nhớ trước đây chị có tham gia đội thám tử linh dị và đến núi Kỳ Sơn thám hiểm không?”
“Em nhớ rồi.”
Đàn chị đã rước Sơn Tiêu về từ núi Kỳ Sơn và suýt chút nước cô ấy mất mạng, Tần Nguyễn làm sao không nhớ chứ.
“Đội thám hiểm linh dị lại đi đến núi Kỳ Sơn, bọn họ đã xảy ra chuyện và còn chết một người nữa, bây giờ họ không thể ra ngoài.”
Giọng nói của Lăng Hiểu Huyên tràn đầy hoảng sợ, cô ấy khẩn trương đến mức mỗi chữ nói ra đều mang theo sự run rẩy.
“Chị có biết tình huống cụ thể không?” Tần Nguyễn hỏi.
“Chị không biết, chị nhận được điện thoại cầu cứu của họ. Bọn họ cũng không thể miêu tả đó là cái gì, tóm lại là một hiện tượng tự nhiên bất thường. Bây giờ họ không ra khỏi ngọn núi đó được, nếu còn ở lại đó thì họ sẽ chết! Sẽ chết đấy! Tần Nguyễn em có thể cứu họ không?”
Dù sao cũng từng là đồng đội của nhau, Lăng Hiểu Huyên không thể ngồi yên nhìn bọn họ đi vào chỗ chết.
Sau khi trải qua vụ Tần Nguyễn dùng tay không gϊếŧ chết Sơn Tiêu, Lăng Hiểu Huyên mới biết trên đời này có những sinh vật kỳ bí đầy nguy hiểm.
Nghĩ đến những đồng đội cũ của mình chết trong tay lũ sinh vật đó, trái tim Lăng Hiểu Huyên lại cảm thấy lạnh lẽo.
Tần Nguyễn ngồi ở mép giường, chân nhẹ nhàng móc vào chiếc chăn ở cuối giường và không hề có động tĩnh gì.
Cô không đồng ý ngay lập tức mà đang suy nghĩ.
Núi Kỳ Sơn ở thành phố Vân, lái xe mất hơn ba tiếng, vào núi lại càng cần nhiều thời gian hơn.