Thân thể nàng dần mềm nhũn, Lâm Nguyệt bám vào vách tường nằm lên ghế quý phi.
Nàng đỡ tường ngồi dậy, hai chân mở rộng ra, khe hở ở qυầи ɭóŧ cũng được mở rộng.
Một bàn tay nàng vẫn xoa bóρ ѵú bự, nhưng chỉ xoa bóp âm đế đã không thể thoả mãn được khát vọng của nàng.
Một tay nàng cẩn thận mơn trớn hoa hạch, sau đó làm cho ngón giữa dính chút dâʍ ŧᏂủy̠, bắt đầu cắm vào trong động chảy ra mật huyệt.
“Ưʍ... Thoải mái quá... Không đủ... Còn muốn... Ngứa...”
Tiểu da^ʍ huyệt này vẫn luôn bị vắng vẻ từ khi Trang Hà qua đời, tuy dâʍ ŧᏂủy̠ cuồn cuộn, nhưng lúc Lâm Nguyệt cắm ngón tay vào, nàng vẫn cảm nhận được sự chật hẹp của tiểu huyệt.
Lâm Nguyệt vất vả lắm mới cắm ngón tay vào, nàng cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Nàng dùng sức thọc vào rút ra vài cái, tiểu da^ʍ huyệt lại phun nước, dâʍ ɖị©ɧ theo khe hở chảy xuống hậu huyệt của nàng.
Ánh trắng chói lọi chiếu vào nhà, dường như nó cũng cảm thấy cảnh sắc trong phòng quá mức da^ʍ mỹ mà ánh trăng cũng sáng hơn ngày thường nhiều, như cũng muốn thấy rõ cảnh tượng tiểu mỹ nhân dâʍ đãиɠ tự yêu thương mình thế
nào.
Ánh trăng có ý gì thì tạm thời không bàn đến, nhưng Trang Nghiêm ở cách vách liệu có biết cách một bức tường, con
dâu của mình lại đang làm chuyện dâʍ ɭσạи như thế hay không thì khó nói.
Hôm nay Trang Nghiêm lên trấn trên một chuyến, buổi chiều lại làm thau tắm cho Lâm Nguyệt nên đã khá mệt.
Sau khi ăn cơm xong, hắn liền rửa mặt lên giường ngủ sớm.
Trong lúc mơ màng, hắn dường như nghe thấy ở cách vách loáng thoáng truyền đến từng tiếng rêи ɾỉ.
Tiếng rên kia đứt quãng, hắn cũng không nghe rõ lắm.
“Chẳng lẽ là Nguyệt Nương không thoải mái?” Trang Nghiêm cũng không nghĩ quá nhiều, hắn chỉ một lòng lo lắng cho thân thể của nàng.
Nam nhân lập tức mặc quần áo đẩy cửa phòng ra ngoài.
Đến trước cửa phòng con dâu, thì tiếng rên kia lại lớn hơn nữa.
Nhưng đúng lúc hắn định lên tiếng gọi Nguyệt Nương, thì một màn trước mắt quả thực làm máu hắn sôi trào, suốt đời khó quên.
Cửa phòng của Lâm Nguyệt vẫn chưa đóng lại hoàn toàn, từ khe cửa liếc mắt nhìn vào, bên trong là đôi chân trắng nõn đang mở rộng, nơi thần bí giữa chân của nàng bị một bàn tay che lại.
Dưới ánh trăng, ngón tay nõn nà ra ra vào vào trong lỗ nhỏ dâʍ đãиɠ.
“Ưʍ... Sướиɠ quá... A... Muốn...” Môi anh đào mê người hơi mở ra, từng tiếng rêи ɾỉ tràn ra khỏi miệng.
Cặρ √υ' bự cao ngất dựng đứng, một bên vυ' đang bị xoa bóp lâu lâu còn chảy ra sữa tươi.
Nhìn thấy một màn này, Trang Nghiêm hẳn là nên rời đi, nhưng hai chân hắn lúc này giống như bị rót chì, căn bản không thể di chuyển nửa bước.
Một màn trước mắt quá đẹp, môi anh đào, vυ' bự tiết sữa, cẳng chân trắng như tuyết, tiểu huyệt phun nước, còn có c̠úc̠ Ꮒσα hồng hào bị dâʍ ŧᏂủy̠ tưới lên... Đều kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến Trang Nghiêm mặt đỏ tai hồng, hô hấp của hắn cũng bắt đầu dồn
dập.
“Tiểu yêu tinh quyến rũ này... Vυ' lớn huyệt da^ʍ!” Trang Nghiêm thầm mắng một câu.
Đây là cảnh đẹp mà đời hắn chưa từng nhìn thấy.
Thê tử của Trang Nghiêm sau khi sinh Trang Hà không lâu liền qua đời.
Nhiều năm qua, cuộc sống góa vợ đã khiến cho hắn không còn nhớ rõ thân thể nữ nhân thế nào.
Nhớ đến thê tử của mình, trong đầu Trang Nghiêm chỉ còn nhớ rõ một gương mặt bình thường, cùng với sinh hoạt ban đêm tắt đèn tượng trưng như hoàn thành một nhiệm vụ nào đó.
... Sao có thể sánh bằng Lâm Nguyệt thơm ngọt nhiều nước được?
Trang Nghiêm cảm giác cả người mình bị đóng đinh ở chỗ này, mắt hắn nhìn chăm chú vào cơ thể đang tự an ủi trong phòng.
Cự vật giữa háng hắn đã sưng to, nam nhân hận không thể lập tức đẩy cửa vào thao chết tiểu dâʍ đãиɠ thơm mềm nhiều nước kia...