Sau khi xuất ra dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ cuối cùng, Tần Thâm thở dốc đứng dậy khỏi người Tô Nhu, đi vào phòng tắm, để lại người phụ nữ khắp người tê dại không có sức lực nằm trên chiếc giường lớn.
Đợi đến khi Tần Thâm quay lại, trong phòng không còn một bóng người.
Nhìn thấy chiếc giường lớn bừa bộn, sắc mắt người đàn ông trở nên u ám.
Đây là lần thứ hai, ăn xong rồi chạy.
Tô Nhu run rẩy bước ra khỏi khách sạn, vươn tay gọi một chiếc taxi rồi lên xe rời đi.
Cô không dám ở lại quá lâu, bởi vì cô sợ.
Khi kɧoáı ©ảʍ tan biến, một sự trống rỗng và sợ hãi sâu thẳm tràn ngập cơ thể cô, cô ôm lấy cơ thể đang trở nên lạnh lẽo của mình.
Nếu như nói lần đầu tiên là bị cưỡng bức, thì lần này cô không thể tự lừa dối chính mình nữa, cơ thể của cô rõ ràng có cảm giác với hắn, mặc dù là bị cưỡng bức lên giường với hắn, những cơ thể cô lại khao khát, ngoan ngoãn đắm chìm trong từng cú nhấp của hắn.
Một bên là khát vọng đối với Tần Thâm, một bên là sự áy này đối với việc lạc lối trong hôn nhân, Tô Nhu ngồi ở hàng ghế sau vô cự nhìn ra ngoài cửa sổ, cả người hơi run lên.
“Cô ơi, đã đến nơi rồi.”
Tài xế dừng xe dưới lầu của tiểu khu, nhìn người phụ nữ sắc mặt tái nhợt qua gương chiếu hậu lên tiếng nhắc nhở.
Tô Nhu lấy lại tinh thần, cúi xuống lấy điện thoại thanh toán rồi xuống xe rời đi.
Hai chân run rẩy bước vào thang máy, Tô Nhu ấn số tầng rồi tựa người vào thang máy, nước mắt bất tri bất giác mà rơi thấm ướt khuôn mặt tái nhợt.
Cô thật sự rất rối rắm, rất sợ, đối phương rõ ràng đã biến mất khỏi cuộc đời cô rồi, vì cớ gì mà vẫn còn xuất hiện lại? Lại còn là sau khi cô đã kết hôn.
Hôn nhân giống như một cái xiềng xích, xiềng xích đó siết chặt lấy mắt cá chân cô, không thể thoát ra.
Sau khi rời khỏi thang máy cô phải mất một chút sức mới mở được cửa, trong phòng tối đen, không có lấy một tiếng động.
Cô không bật đèn, cứ thế dựa theo ánh trăng bước đi, đồ ăn trên bàn vẫn chưa được động đũa, có thể thấy được Chu Trạch căn bản vẫn chưa trở về, điện thoại cũng không có cuộc gọi nhỡ nào, anh ấy cũng không nói là đang làm gì.
Tô Nhu bỗng nhiên thấy có chút may mắn, may mắn Chu Trạch không yêu cô, cảm giác áy náy trong lòng dần biến mất.
Lau đi nước mắt, Tô Nhu mở điện thoại gọi điện cho mẹ mình, bây giờ trong lòng cô rất rối rắm, cô muốn ly hôn, lần đầu tiên cô muốn ly hôn rõ ràng như vậy, cô không muốn giống như kỹ nữ, vừa lén nɠɵạı ŧìиɧ với Tần Thâm, vừa lừa dối chồng mình.
Cô muốn thăm dò ý của mẹ mình, mẹ cô mấy năm gần đây sức khỏe không tốt, cô không dám tùy tiện ly hôn mà chọc tức bà.
Điện thoại reo vài tiếng thì kết nối được, bên kia rõ ràng đang ngủ, giọng nói có chút khàn khàn.
“Tiểu Nhu à, muộn thế này sao còn gọi về thế, có chuyện gì sao?”
Nghe thấy giọng mẹ, nước mắt Tô Nhu lại tuôn rơi, dừng lại một chút, che miệng nuốt xuống cơn nấc giọng nghẹn ngào run run trả lời: “Con nhớ mẹ rồi.”
Bà Lâm nghe thấy giọng cô thì cười nói: “Bao nhiêu tuổi rồi còn nhớ mẹ, thế đã ăn cơm chưa?”
Tô Nhu gật đầu, nghĩ tới đối phương không nhìn thấy mình, lại “Ừm” nhẹ một tiếng: “Bao nhiêu tuổi thì cũng đều nhớ mẹ.”
“Con với Tiểu Chu thế nào rồi?”
Tô Nhu nắm chặt lấy điện thoại, cẩn thận trả lời: “Anh ấy rất bận, mỗi ngày nói với nhau chẳng được mấy câu, con muốn…”
Bà Lầm nghe ra được sự uất ức của cô, ngắt lời nói: “Mẹ biết con khó chịu, nhưng mà đàn ông đều như vậy, nó phải nuôi gia đình, chăm sóc con, chắc chắn là không đủ sức lo cho cả hai.
Đàn ông giống nó không có nhiều, nó hình như có ý định tranh chức phó giám đốc phải không? Con nên hỗ trợ nó, con là vợ nó, nên cho nó một mái nhà ấm cúng, nó mới có thể yên tâm mà làm việc.
Bình thường con nên hiểu cho nó một chút, sau này sẽ tốt thôi, dù sao kết hôn mới một năm tình cảm không sâu đậm, con với nó nên bồi dưỡng tình cảm, Chu Trạch là người tốt, mẹ rất yên tâm.”