Nam Chính Biến Thái Phải Lòng Ta

Quyển 2 - Chương 22: Nhiên Nhiên... Ta Đau Quá

"Khụ... khụ..." Vũ Đường dồn dập ho khan, nửa đầu bị đập xuống nền gạch, cơ thể choáng váng cố lết thân bò dậy.

Còn chưa ngồi vững, làn tóc đen đã bị nam nhân nắm lấy, mạnh mẽ giật ngửa về sau, trên cần cổ lộ ra năm dấu ngón tay tím bầm đáng sợ. Cậu đau đớn há miệng thở dốc.

"Ngươi điên rồi... ta không muốn... phu quân."

Suýt nữa buột miệng nói ra, Vũ Đường thương tâm giãy giụa: Đây không phải thân xác ta... xin ngươi đừng đối xử với ta như vậy.

Tư Nhiên kéo trễ khố y, thân trên chỉnh tề kín đáo, tà vải dài phất phơ che đi nơi tư mật phía dưới. Y hất vạt trước về sau, tàn nhẫn cầm lấy côn ŧᏂịŧ căng nức, chẳng một lời báo trước, hung hăng đỉnh sâu tận yết hầu, làm rách một bên khóe miệng rớm máu.

Giọng đay nghiến, phẫn nộ: "Phu quân ngươi có gì tốt hơn ta... ngươi không được phép thích hắn... người ngươi thích phải là ta."

Mang tiếng có nhiều nam sủng thế thân mà chẳng có ai lọt được vào mắt, mới thử qua một lát, y đều chán ghét đá bay xuống giường.

Chỉ có người này là giống với Đường nhi nhất, giống đến mức trong lòng cũng có một phu quân, không còn si tình luyến ái như xưa, bạc bẽo y chang nhau.

Động tác của Tư Nhiên bắt đầu trở lên thô bạo, càng giống như y đang báo thù rửa hận.

Mặc kệ đối phương thống khổ chịu đựng, Tư Nhiên một mình chìm trong kɧoáı ©ảʍ, y đê mê mất kiểm soát, hai tay ôm đầu Vũ Đường ấn vùi tận háng, đâm nổi hình dạng phồng trợn cánh má. Qυყ đầυ nhiều lần trượt dài trên lưỡi đỏ, thúc chạm lưỡi gà, tiết ra thật nhiều dâʍ ɖị©ɧ quện hòa bọt dãi nhóp nhép.

Cuống họng bị dị vật xâm lấn, yết hầu bài xích dồn dập co thắt, lực động tạo ra cơn hút, ấm áp ôm lấy dương côn càng thêm chặt.

"Hụ... ụ.."

Chơi vơi bị nam nhân điều khiển, cánh tay Vũ Đường quơ loạn, cố gắng tìm điểm bám. Đầu ngón mới khẽ chạm tới hông, y đã lạnh lùng thối lui, một cước nhẫn tâm đá cậu ngã nằm dưới nền đất.

"Đừng chạm vào ta... ai biết ngươi đã ngủ với bao nhiêu gã nam nhân... đừng khiến ta lây bẩn."

Đổi về tư thế ngồi trước miệng, Tư Nhiên đè người trên mặt đất, y tiếp tục nhồi nhét dương côn vào trong động miệng ướt nước. Như phát cơn điên, thô lỗ tóm hai tay Vũ Đường khóa trên đỉnh đầu, nhấp mông chôn sâu cán dương, dập sưng viền môi, phình phịch đưa đẩy tinh hoàn tát hồng làn da cằm dưới.

Nền đất rét căm, cả người không một mảnh vải che thân, nghe lời lăng nhục, Vũ Đường thương tâm nhớ lại những ôn nhu dịu dàng trong quá khứ, cậu rất muốn hỏi: Nếu như ngày ấy ta không động tâm, có phải ngươi cũng cưỡиɠ ɧϊếp giống như bây giờ?

Dồn đập bị ép ăn dươиɠ ѵậŧ, nước vô thức tuôn ra phủ kín tầm nhìn, Vũ Đường khép chặt mí mắt, trái tim buốt nhói: Nhiên Nhiên... ta đau quá.

Mờ ảo dưới ánh trăng, hơi thở Tư Nhiên phun nhẹ ra làn khói, y giật giật đâm sâu, hầm hừ thỏa mãn.

Hô hấp người dưới mặt đất thoi thóp, bạch trọc tanh nồng mắc sâu trong cuống họng, miệng lưỡi gian nan đẩy trào ra bên ngoài. Có chết Vũ Đường cũng không muốn giúp thân xác kẻ khác ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của người trong lòng.

Chỉ không ngờ tới, Tư Nhiên còn chưa thấy đủ, y lui thân, chuyển xuống bên dưới, gập hai chân cậu banh rộng, dương côn hừng hực lại muốn tiến vào hoa huyệt.

Vũ Đường yếu ớt khóc nấc: "Tư Nhiên... ngươi là đồ cầm thú... ta ước gì ngày đó trên hồ Nhĩ Hải không cứu ngươi... đồ bội bạc, dối trá...."

Qυყ đầυ mới chạm gần cửa môn, bên tai thoang thoảng nghe không rõ, Tư Nhiên vội dừng động tác, trái tim bang bang nhảy loạn khó tin.

"Ngươi vừa nói cái gì? Ngươi... ngươi sao vậy? Ai cho phép ngươi tự sát, mau tỉnh dậy nói rõ ràng cho ta."

Máu tươi trào ra khóe miệng, Vũ Đường chết tâm lựa chọn cắn đầu lưỡi rời đi, mí mắt nặng nề khép lại, cơ thể trần trụi giữa đêm đông dần dần lạnh cóng.

Tư Nhiên vội vàng thắt lại đai lưng, hoảng sợ nhặt áo choàng ủ ấm cơ thể Vũ Đường ôm chạy về thái y viện, lòng dâng lên một cỗ bất an khó tả.

Đi chưa được bao xa, cánh tay trần đột ngột rũ xuống, cơ thể bọc trong vải bông không còn hơi thở.

Tư Nhiên sững sờ đứng im bất động, hai hàng nước mắt vô thức chảy ra.

Lắc đầu phủ nhận, người này sao có thể là Đường nhi... nhất định là nghe lầm... chắc chắn chỉ là ảo giác... nhưng tại sao lòng y lại cảm giác được sự chua xót tột cùng trong câu nói yếu ớt đó...

---------

Tại sao viết Sắc lại ngược thế?

Bởi vì... ngược túi bụi đi sau về TG thực mới có cái để truy thê chứ?