**Mặc Mặc: Cảm ơn bạn nhung vu đã tiếp tục đề cử cho truyện nhé!
"A Niệm?"
Thanh âm Đồ Phù vang lên bên tai Sơn Niệm.
Nàng phục hồi lại tinh thần, đưa tay xoa mặt Đồ Phù, thần sắc có chút đau thương,
"Sư huynh, chúng ta làm sư huynh đệ cả đời, kỳ thật rất tốt."
Làm phu thê với nàng, cũng không phải là một chuyện tốt, ít nhất đến một ngày nào đó, những Tiên Nhân thanh tâm quả dục kia bắt đầu muốn trả thù, không có cách nào khác sẽ liên quan Đồ Phù.
Đồ Phù ở trên người Sơn Niệm, sắc mặt lạnh lẽo, phảng phất giống như nhiệt tình toàn thân đều bị giội tắt, hắn nhanh chóng ngồi dậy, tựa trên một tảng linh chi lớn, hai con ngươi lạnh lùng nghiêm nghị nhìn Sơn Niệm,
"Chúng ta cũng thân mật như vậy, nàng còn muốn làm sư huynh đệ cả đời cùng ta?"
"Sư huynh..."
Sơn Niệm cũng ngồi dậy, không lưu loát mở miệng,
"Ta cũng có nổi khổ tâm riêng của ta, ta cảm thấy được việc cấp bách trước mắt của chúng ta, cũng không phải kết vợ chồng, mà là phải tinh lọc Ma khí trên người huynh, nếu không huynh cứ như vậy hành tẩu trong Tu Chân giới, rất dễ dàng bị thiên đạo phát hiện."
Đồ Phù cũng đã mặc xiêm y vào, hai con ngươi tức giận huyết hồng, nheo mắt, cười lạnh,
"Sư đệ, nàng cũng chỉ là sư đệ của ta mà thôi, ta làm sao, có liên quan gì tới nàng?"
Hắn thực không rõ, hắn muốn vĩnh viễn bên nàng, làm sao lại khó như vậy?
Bọn hắn hàng đêm thân mật giao thoa, điều này cũng không làm cho Đồ Phù có đủ cảm giác an toàn, hắn thích nàng, hắn yêu nàng, hắn với nàng tuy rằng làm bạn hơn hai trăm năm, thế nhưng như vậy cũng không đủ.
Hắn muốn ký khế ước với linh hồn nàng, hắn muốn làm đạo lữ của nàng, hắn muốn nàng làm vợ của hắn, từ đó về sau, nàng và hắn đồng sinh cộng tử.
Như vậy không tốt sao? Chỉ có như vậy, hắn mới có thể từ bên trong mối quan hệ với nàng, tìm được như vậy một tia cảm giác chân đi trên đất bằng.
Thế nhưng Sơn Niệm cảm thấy không được ổn, vì sao nàng lại cảm giác không ổn? Thân thể của nàng cũng đã cho hắn, nàng vì sao còn muốn làm sư huynh đệ cả đời cùng hắn?
"Sư huynh."
Sơn Niệm nhíu mày, ăn mặc chỉnh tề, dùng dây cột tóc màu xanh, vấn tóc dài thành búi tóc nguyên hình, đi theo sau lưng Đồ Phù toàn thân vừa lạnh lùng vừa giận dữ, cùng nhau ra khỏi linh động.
Trên đường đi, vô luận Sơn Niệm nói cái gì, Đồ Phù cũng không để ý nàng, hoàn toàn coi nàng trở thành không khí, tự mình trở về Thiên Cực Tông.
Bởi vì Đồ Phù đã đánh xong Hoang Thú Nội Đan, vì vậy hành trình Thiên Cực Tông tới Ly Cảnh lần này, coi như là kết thúc, chúng đệ tử Thiên Cực Tông tản ra như chim thú, tự mình trở về Thiên Cực Tông.
Đồ Phù thân là Phong chủ Ngự Hồn Phong của Thiên Cực Tông, cũng đương nhiên không có đạo lý cư thế lưu lại bên ngoài.
Vào đêm, Sơn Niệm đến tìm Thao Thiết nói rõ, nàng hiện tại không có biện pháp rời khỏi Đồ Phù, dù sao loại tình huống này của Đồ Phù, thiên đạo tùy thời sẽ phát hiện hắn đã nhập ma.
Về phần chỗ Thao Thiết, Sơn Niệm đã gieo trồng một mảng lớn linh thực bao la bát ngát, chuyển oan hồn thành Linh Thể, đã đủ dùng.
Ánh trăng lấp lánh từ trời cao, tiễn Thao Thiết đi, Sơn Niệm một mình ngửa đầu nhìn về phía những chấm nhỏ trên bầu trời, Ma khí trên thân thể Đồ Phù được nàng dùng Thần Tức che giấu, tạm thời cũng sẽ không khiến người phát hiện.
Thế nhưng là, dấu không được bao lâu.
Thiên đạo, sẽ tinh chuẩn không sai điều tra ra hết những năng lực kỳ hạ tại hậu thế, giống như thiên đạo năm đó, tra ra cha lẫn vào Thần Giới.
Nàng muốn cứu Đồ Phù, nàng không thể để cho Đồ Phù rơi vào kết cục như cha và nàng.
Đồ Phù ngồi xếp bằng ở sau lưng nàng, mở một đôi mắt đỏ sậm ra, nhìn Sơn Niệm áo xanh phiêu dật, ngẩng đầu nhìn trời, hắn giật giật ngón tay, muốn ôm lấy nàng.
Thế nhưng là, Đồ Phù nhịn được.
Hắn muốn làm trượng phu của nàng, cùng nàng sinh tử không rời, nhưng nàng không đồng ý, lòng hắn tức giận đau nhức.
Tuyệt không đơn giản cúi đầu như vậy.