"Ta không ~ "
Sơn Niệm theo bản năng cự tuyệt, rèn luyện trong Ly Cảnh, chuyện đã xảy ra trong này, hoàn toàn ngoài ý muốn, nàng không cẩn thận ngủ sư huynh, khiến sư huynh vào chấp niệm, đêm qua nàng một đêm quấn quýt si mê cùng hắn, cái này còn chưa đủ khó giải chấp niệm của hắn sao?
Nhưng là lúc nhìn đến hai con ngươi Đồ Phù, Sơn Niệm cảm thấy run lên, hắn cúi người trên người nàng, đáy mắt đỏ sậm, mạch nước ngầm bắt đầu khởi động,
"Nàng không cái gì?"
"Vãn bối, vãn bối nói là, tối nay ở đấy."
Nàng hơi hơi nhíu mày, ngón tay muốn phủ đi hai mắt Đồ Phù, trơ mắt nhìn sắc tối nơi đáy mắt Đồ Phù hơi dịu đi, cuối cùng cũng tan đi theo thời gian dần trôi.
Đạt được hứa hẹn, Đồ Phù ngồi dậy từ trên người nàng, rút ra dươиɠ ѵậŧ ướt đẫm, lại nắm lấy tay của nàng, cầm chặt côn ŧᏂịŧ giữa hai chân hắn,
"Nhớ kỹ, nó nhớ nàng, chờ nàng tối nay khiến nó nguôi giận."
Tuyên cáo trần trụi như vậy, buổi tối nay, đến mục đích hắn muốn nàng, chính là đến làm cho hắn ngủ.
Gương mặt Sơn Niệm đỏ bừng, tại thời khắc này, đang hận không thể trực tiếp nói với Đồ Phù, nàng là tiểu sư đệ của hắn.v
Lại nghĩ tới đáy mắt Đồ Phù đỏ sậm, đây chính là điềm báo nhập ma.
Đồ Phù tu Sát Lục Đạo, bởi vì quá mức máu tanh, đạo tâm vốn cũng không ổn, nếu để cho Đồ Phù biết, Mộng Cô trong miệng hắn, nữ tu đêm nay muốn vành tai và tóc mai chạm vào nhau, dĩ nhiên lại là là tiểu sư đệ của hắn, cũng không biết có thể bị buộc đạp đất thành ma hay không.
Trong lúc nhất thời, Sơn Niệm rất phiền muộn.
Nàng nhìn bóng lưng Đồ Phù mặc quần áo phía trước, tay làm động tác Nhập Mộng Quyết, nếu không, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, một lần nữa hạ Nhập Mộng Quyết cho Đồ Phù, làm cho hắn cho rằng đêm qua vẫn là một giấc mộng...
"Thu hồi Nhập Mộng Quyết của nàng đi, cái đồ vật này vô dụng đối với ta."
Đồ Phù giống như là mọc mắt sau lưng, trong mắt của hắn mang theo giễu cợt, quay đầu lại, giơ tay về phía Sơn Niệm, huyết quang trong tay hiện lên, là một đạo Thanh Tỉnh Chú khắc vào thần hồn.
"Bổn tọa tự hạ chú cho mình."
"Ngươi hạ cái này cho mình làm gì? Ngươi đã biết cái gì?"
Sắc mặt Sơn Niệm trắng nhợt, kéo qua váy áo màu hồng cánh sen, che khuất hai vυ' trần trụi bản thân, ngẩng đầu nhìn Đồ Phù.
Nàng suy nghĩ rất nhiều chuyện trong đầu, Đồ Phù có đã biết thân phận chân thật của nàng phải hay không, tại sao hắn phải khắc Thanh Tỉnh Chú lên thần hồn của mình?
Đứng ở đối diện nàng Đồ Phù đã mặc quần áo xong, nhìn về phía hai con ngươi khϊếp sợ của Sơn Niệm, mang trên mặt điên cuồng thoải mái,
"Lần đầu tiên, bổn tọa xác thực đi vào Nhập Mộng Quyết của ngươi, nhưng bổn tọa biết rõ, cái mộng này, đã thực sự xảy ra."
Bởi vì thân thể của nàng, là hắn trù tính, sớm đã muốn làm hư nó rồi.
Vì vậy Sơn Niệm hạ Nhập Mộng Quyết cho hắn, người bình thường khẳng định coi nó là một giấc mộng, nhưng mà Đồ Phù sẽ không, hắn biết rõ chuyện này đã xảy ra, thân thể của nàng, đã bị hắn làm hư.
Nhưng nàng quả thực đáng giận, không chỉ không chịu thừa nhận cùng hắn, còn tự biên tự diễn tự diễn tiết mục làm người vô tình đi ngang qua, vô tình gặp được tiền bối.
Xét thấy Sơn Niệm việc xấu loang lổ, Đồ Phù trực tiếp lấy máu trong lòng mình, tự khắc Thanh Tỉnh Chú vào thần hồn của mình, từ đó về sau, người nào còn muốn làm cho hắn quên bất cứ chuyện gì, thậm chí làm cho hắn chóng mặt đau đầu, đều khó có khả năng.
Cho dù Nhập Định, thần thức của hắn cũng sẽ thanh tỉnh.
"Ngươi cái này... Lại cần gì chứ, như vậy chỉ là làm tiêu hao thần thức mà thôi."
Sơn Niệm mặc xong quần áo đứng dậy, vẻ mặt đau lòng nhìn Đồ Phù, nàng giơ tay, cầm chặt cổ tay của hắn, khuyên nhủ:
"Phàm nhân buồn ngủ, tu sĩ muốn Nhập Định, đây là tuần hoàn tự nhiên, vạn vật còn sống có hơi thở, có hô có hút, ngươi như vậy, nhập chướng đã là không nhẹ."