Ngủ Với Phong Chủ Tiểu Trúc Mã

Chương 25: Được một tấc lại muốn tiến thêm một thước

Sơn Niệm đứng dậy, lấy ra một cái khăn vải sạch sẽ, cẩn thận lau sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên mặt bản thân, lại ngồi hồi lâu bên mép giường, nhìn tinh quang di chuyển, ánh mặt trời dần dần chiếu sáng.

Sau lưng Đồ Phù còn chưa tỉnh, Sơn Niệm buông khăn vải trong tay xuống, xoay người lại, vừa nhìn về phía Đồ Phù nằm trêm giường nàng.

Người này, chính là Sơn Niệm có vạn trái tim tàn nhẫn, cũng không có biện pháp ruồng bỏ hắn.

"Ài ~~ "

Nàng than nhẹ, thò tay, giúp Đồ Phù sửa sang lại xiêm y trên người, đắp chăn, lại rủ mắt xuống, nhìn ngực Đồ Phù, nhẹ nói nói:

"Lúc này thì thôi đi, lần tới sư huynh nếu lại như thế, ta nhất định phải phạt."

Nói xong, Sơn Niệm đứng dậy đi ra ngoài, đi múc nước suối.

Lại nào biết, Sơn Niệm mới ra cửa, Đồ Phù vốn bất tỉnh nhân sự, đột nhiên mở ra hai con ngươi thanh minh.

Hắn nhìn cánh cửa hướng vừa Sơn Niệm rời đi, rồi lại nhìn nhìn chăn màn trên người mình, nhẹ nhàng thở ra.

Hơn hai trăm năm ở chung, hắn đã hiểu rõ tính cách Sơn Niệm, mặc dù nàng không có du͙© vọиɠ đối với hắn, nhưng rốt cuộc vẫn còn tồn tại hơn hai trăm năm tình nghĩa.

Con người này, khuyết điểm lớn nhất chính là quá mức mềm lòng.

Đồ Phù chậm rãi nhắm mắt, nằm ở trên giường Sơn Niệm, trong hơi thể đều là mùi vị của Sơn Niệm, hắn ở trong chăn vuốt vuốt dươиɠ ѵậŧ giữa háng, đối với hơi thở thuộc về Sơn Niệm này, đã cực kỳ bất mãn.

Hắn đã nhìn thấy Mạn Đà La nở rộ, cảnh đẹp nhân gian như vậy vắt ngang dưới háng hắn, thì một chút hơi thở này làm sao có thể thỏa mãn hắn nữa?

Chuyện xấu mềm lòng, dễ dàng làm cho người ta được một tấc lại muốn tiến một thước.

*

Thời gian xuất phát tới Ly Cảnh, được Đồ Phù và các đệ tử ưu tú từ mỗi ngọn núi, quyết định vào lúc xế chiều.

Sơn Niệm chỉ cảm thấy vừa nhập định, đã bị Đồ Phù kêu gào, bảo nàng tranh thủ thời gian thu dọn đồ đạc xuất phát.

Nàng ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, nhìn về phía cây xanh đối diện suối nước, trong lòng có chút không muốn đi.

Đêm qua, cái dươиɠ ѵậŧ màu đỏ tím kia của Đồ, đến nay còn thỉnh thoảng hiện lên trước mắt Sơn Niệm.

Nàng cần một đoạn thời gian rất dài để nhập định, quên hết đi hình ảnh lái đi không được đó.

Lại nghe Đồ Phù không hề có khúc mắc gì hô to:

"A Niệm, chín trăm chín mươi chín viên Nội Đan Hoang Thú, một mình ta làm sao có thể đánh cho xong? Chỉ sợ dù hao tổn trên trăm năm, cũng không nhất định đánh ra đủ những Nội Đan này."

Nói xong, tiếng bước chân vang lên, Đồ Phù ngồi xổm xuống, nhìn Sơn Niệm vẻ mặt bình tĩnh đạm bạc, cười răng trắng lộ ra ngoài,

"Niệm đệ, ngươi tới giúp ta, ta phân ngươi một nửa tu vi, có thể thực hiện?"

Sơn Niệm nhìn sư huynh vô liêm sỉ trước mặt, trong đầu bỗng nhiên hiện ra, hắn lâm vào trong tìиɧ ɖu͙©, cái khuôn mặt anh tuấn vừa thống khổ lại nhẹ nhàng vui vẻ, trong lúc nhất thời, Sơn Niệm đưa tay, phất qua mặt Đồ Phù, nhắm mắt,

"Không đi!"

Thân thể bị Đồ Phù nâng lên, hắn vừa đi nhanh đi ra ngoài, vừa giống như căn bản không nhớ rõ đêm qua đã xảy ra chuyện gì,

"Không đi cũng phải đi, tu vi của ngươi còn không phát triển, chờ ngày nào đó sư huynh của ngươi phi thăng thành Tiên, ngươi sẽ phải ở chỗ này không người chăm sóc, thật đáng thương biết bao, đi!"

Sơn Niệm giãy giụa, nhưng nhất thời có chút nhụt chí, tàn nhẫn đập sau lưng Đồ Phù một cái, đầu treo ở trên vai hắn hô:

"Ta có chân, sư huynh thả ta xuống."

Hắn vốn là như vậy, chân trước vừa chọc nàng tức giận, chân sau lại một bộ dạng không có chuyện gì, đối với nàng được một tấc lại muốn tiến một thước.

Trong trăm vạn sinh linh ở Bàn Ti Tiên Sơn, nhưng chưa bao giờ có ai dám đối với Sơn Niệm như vậy cả.

Hắn thật coi nàng sẽ không đánh hắn sao?

Một bên có người cười nói:

"Đồ Phong Chủ, ngươi lại khiêng Sơn Các chủ đi ra?"

Vừa dứt lời, lại là một hồi cười vang, có nam tử trêu ghẹo,

"Ngày nào Sơn Các chủ có lòng thăng tiến, chúng ta đi ra ngoài rèn luyện, sẽ không cần bị Đồ Phong Chủ khiêng ra."