Hai ngày sau.
Khi cuộc thi Bách Viện chính thức bắt đầu, bầu không khí của thành Võ Lăng, lúc này mới bắt đầu sôi động hẳn lên.
Buổi sáng sớm.
Nhà trọ trong ngõ giữa phố, từng người một tràn ra bên ngoài. Mục tiêu của bọn họ gần như giống nhau, tất cả đều chảy về quảng trường khu vực trung tâm thành phố.
Lâm Lăng trong hàng ngũ của học viện Thiên Diễn, dưới sự dẫn dắt của Ứng Nguyên Tử cũng đến quảng trường trung tâm. Liếc mắt nhìn lại, dòng người cuồn cuộn, âm thanh ồn ào. Bầu không khí như vậy, thật là náo nhiệt.
“Nhiều người quá!”
Lâm Lăng nhìn dòng người đông đúc xung quanh, âm thầm líu lưỡi.
Không thể tưởng tượng được học viện của đại lục Thiên Khung, thế mà lại nhiều như vậy. Trang phục các viện khác nhau, đứng cùng một chỗ, nhìn từ trên cao xuống sẽ cực kỳ hoành tráng.
Tuy nói cuộc thi Bách Viện, nhưng với số lượng dự thi trước mắt như vậy, thì học viện tham dự kỳ thi sợ rằng không chỉ có một trăm mà còn lên tới tận hơn bảy trăm học viện! Mà danh sách thành viên tham dự của mỗi học viện, mỗi viện mười người, tương đương với hơn 7000 người!
Muốn trổ tài ở chỗ đông người như vậy, không phải là đơn giản giống như trong tưởng tượng.
“Lần so tài trước, chính là chiến đấu trên võ đài truyền thống, cũng không biết lần này sẽ có quy tắc mới nào?”
Đứng ở hàng đầu đội ngũ, Ứng Nguyên Tử lẩm bẩm tự nói. Nhớ lại năm xưa ông đã chọn lựa mười viện sinh, chính là ở chỗ này, bị các thí sinh dự thi của học viện Võ Lăng tiêu diệt, hình ảnh xấu hổ kia vẫn luôn ở trong đầu không quên đi được.
Thắng thua là chuyện thường của nhà binh, thi đấu cũng như vậy, Ứng Nguyên Tử cũng không thể không thoải mái. Chỉ là người của học viện Võ Lăng thật sự khinh người quá đáng.
Có một lần so tài trên võ đài, dưới tình huống thí sinh tham dự của học viện Thiên Diễn đã chủ động nhận thua rồi, nhưng họ vẫn không chịu ngừng lại vẫn cứ hành hạ thí sinh đó đến chết.
Lúc ấy Ứng Nguyên Tử tuy tức giận, nhưng nơi này là địa bàn của học viện Võ Lăng, cho nên chỉ có thể kiềm chế. Lúc này khi nhớ lại cảnh tượng lúc đó, trong mắt Ứng Nguyên Tử tràn ngập kích động, không nuốt trôi cục tức này!
“Lâm Lăng, Tần Vũ, Lôi Mông, Cổ Vân Nhạc, bốn người các ngươi nghe rõ đây.”
Đột nhiên, Ứng Nguyên Tử thấp giọng lên tiếng, gọi tên của bốn người bọn họ.
“Viện chủ, xin hỏi có chuyện gì?”
Sắc mặt của đám người Lâm Lăng hơi hiện sự khó hiểu, nhìn về phía Ứng Nguyên Tử bên cạnh.
“Trong cuộc thi lần này, nếu như người tham dự của học viện Võ Lăng muốn đánh đòn tâm lý gì, các ngươi cũng không cần nhân từ mà nương tay, trực tiếp đánh đến gần chết mới thôi.”
Trên khuôn mặt già nua của Ứng Nguyên Tử nổi lên một tia lạnh lẽo, trầm giọng nói: “Nghe rõ chưa?”
Nghe vậy, Lâm Lăng cùng Tần Vũ bọn họ, nhịn không được có chút kinh ngạc.
Rõ ràng cũng không nghĩ tới, viện chủ ngày thường thân thiện dễ gần, thế mà lại có một mặt hung dữ như vậy.
“Rõ.”
Bỗng nhiên, bốn người bọn họ cung kính gật đầu.
Thật ra không cần Ứng Nguyên Tử nói bọn họ cũng hiểu được phải làm như thế nào. Nếu thật sự muốn ra tay, nói về tàn nhẫn độc ác, bốn huynh đệ bọn họ, chỉ sợ còn hiếu thắng hơn số đông người tham dự ở đây.
“Keng ——!”
Đúng lúc này, một tiếng chuông du dương vang lên. Ngay sau đó, trong chỗ huyên náo nhất trong quảng trường. Vô số ánh mắt, đều nhìn về bên này. Lại thấy một đám kỵ binh mặc giáp chiến, khí thế mạnh mẽ hùng hổ đi trước dẫn đường.
Ở giữa hàng ngũ, một người đàn ông tóc bạc có biểu cảm lạnh nhạt ngồi trên lưng ngựa, theo đội kỵ binh đi đến bục cao của quảng trường. Vẻ ngoài của hắn nghiêm nghị, nhìn khoảng chừng 30 tuổi, nhưng lại ẩn giấu vẻ khổ sở trong mắt, giống như một người đã trải qua vô số năm tháng.
Rồi sau đó, ở dưới tầm mắt chăm chú của mọi người, người đàn ông tóc bạc chậm rãi đi lên đài cao.
“Hắn chính là người phụ trách cuộc thi Bách Viện lần này? Còn trẻ quá!”
“Đúng vậy, nhìn qua chỉ hơn chúng ta mấy tuổi thôi, hắn có thể chủ trì được đại cục sao?”
Nhìn người đàn ông tóc bạc đột nhiên xuất hiện, phần đông người dự thi ở đây đều nhịn không được nhỏ giọng bàn tán.
“Không được vô lễ!”
Nhưng mà loại âm thanh nghi ngờ này, lại tức khắc khiến cho nhóm viện chủ kia bất mãn, cơ hồ không hẹn mà cùng trách mắng. Có thể nhìn ra được, tuy rằng năng lực của bọn họ không yếu nhưng khi đối mặt với nam tử tóc bạc trước mắt này, biểu cảm rõ ràng có chút kính sợ.
“Người này, rất mạnh.”
Ánh mắt của Lâm Lăng hơi nheo lại, nhìn người đàn ông tóc bạc đã đi lên đài cao kia, trong lòng thầm nghĩ. Tuy nói ở trên người đối phương cũng không chút linh khí dao động nào. Nhưng chỉ bằng ánh mắt kính sợ của những vị viện chủ ở đây liền có thể nhìn ra, tên này hoàn toàn không phải là một nhân vật bình thường. Cảnh giới võ tu này, Lâm Lăng đoán có khả năng đạt tới trình độ Thánh Vực!
Lúc này, trên đài cao. Ánh mắt bình tĩnh của người đàn ông tóc bạc, nhìn xuống đám đông ở dưới quảng trường. Dưới cái nhìn của hắn, âm thanh giữa sân vốn ồn ào, dần dần yên tĩnh lại.
Mấy phút sau.
Người đàn ông tóc bạc cuối cùng cũng mở miệng nói: “Ta là người phụ trách cuộc thi Bách Viện lần này, Vệ Bình.”
Âm thanh trong trẻo, mang theo một chút linh khí, vang vọng toàn bộ quảng trường.
“Cuộc thi Bách Viện lần này, thông qua sự thương lượng của Cửu Đại Điện Tông đàm phán, ý muốn đổi sang một phương thức cạnh tranh hoàn toàn mới.”
Nghe được lời này, sắc mặt của mọi người hơi nghiêm nghị. Cửu Đại Điện Tông, trọng lượng của bốn chữ này ở đại lục Thiên Khung tuyệt đối nặng như núi Thái Sơn. Cho dù tất cả thế lực của các học viện cộng lại cũng không mạnh bằng một Điện Tông.
Ngay tức khắc, tất cả mọi người đều im lặng, chăm chú nghe người đàn ông tóc bạc nói tiếp quy tắc cuộc thi.
“Ắt hẳn mọi người hoặc nhiều hoặc ít, đều nghe nói qua cuộc đại chiến chủng tộc vạn năm trước, đúng như trong lời đồn, quả thật có tồn tại.”
Ánh mắt người đàn ông tóc bạc thờ ơ, nhìn vào khoảng không trước mặt, giống như tự lẩm bẩm mà nói: “Mà chiến trường hồi đó, chính là mảnh đất mà chúng ta đang đứng bây giờ.”
“Thành Võ Lăng, chỉ là một phần nổi của tảng băng. Các khu vực khác bởi vì bị ảnh hưởng bởi năng lượng phóng xạ, cho nên năm đó được nhiều cường giả liên thủ với nhau phong ấn lại, hình thành lên một không gian độc lập.”
“Không gian kia, hiện giờ chúng ta gọi là là ‘chiến trường Viễn Cổ’.
Cái gì, chiến trường Viễn Cổ?!!
Lời nói này, không thể nghi ngờ đã khiến cho hiện trường chấn động không nhỏ. Tất cả mọi người bao gồm cả Lâm Lăng, vẻ mặt giờ phút này đếu chấn động. Có thể tới đây tham dự cuộc thi đều là những người xuất sắc đến từ khắp nơi. Bọn họ rất nhanh đã hiểu ra, chiến trường Viễn Cổ sẽ là khu vực thi đấu lần này của Bách Viện!
Nhất thời, trong tâm trí mọi người đều vô cùng ngạc nhiên, đều vô cùng mong chờ. Hiện giờ đại lục Thương Khung, phần lớn khu vực tài nguyên đều đã bị các thế lực khắp nơi chiếm cứ khai quật rồi, trừ khi có vận may cực kỳ tốt, mới có cơ hội đạt được.
Nhưng mà chiến trường Viễn Cổ lại không giống như vậy. Không gian tích tụ lại mấy vạn năm, là nơi cất giấu bảo vật khó có thể tưởng tượng nổi, thậm chí còn có vật kế thừa viễn cổ. Nếu như ở đây có thể đạt được chút gì đó, thì ở trong võ đạo tất nhiên là một sự giúp sức vô cùng lớn!
Nghĩ vậy, những người tham dự ở đây, ánh mắt ngay lập tức trở nên cuồng nhiệt. Đối với bọn họ, có thể tham dự cuộc thi Bách Viện chính là những người đầu tiên có tư cách tiến vào chiến trường viễn cổ, đám đông lúc này thầm cảm thấy may mắn! Có điều, những viện chủ già nua kia, trong lòng lại âm thầm than một tiếng, dĩ nhiên đối với điều này này hâm mộ vô cùng.
Nhớ lại trước đây, khi còn trẻ cũng từng tham dự hơn trăm cuộc thi, nhưng đều không có cơ hội này. Nhưng bây giờ đã có tuổi rồi, thậm chí về sau cũng không có cơ hội đó nữa.