Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

Chương 239: Cuối cùng cũng về đội

Khi nhìn vào đôi mắt lạnh băng của Lâm Lăng, Lữ Dương run rẩy dữ dội, ngay lập tức bị luồng khí lạnh lẽo làm cho hoảng sợ.

Lúc này bỗng nhiên hắn ta nhớ tới lần trước gia tộc thăm dò tin tức của thiên tài võ đạo khắp nơi. Nghe nói Lâm Lăng này trước kia từng làm sát thủ ở tổ chức Minh Các của vương triều Đại Viêm, gϊếŧ người không chớp mắt. Nghĩ vậy, sắc mặt hắn hoảng sợ, tâm lý ngạo mạn mà hắn luôn xây dựng cuối cùng lại sụp đổ hoàn toàn, vội vàng run rẩy nói: “Ta…… Ta tin!”

“Tốt.”

Biểu cảm của Lâm Lăng lạnh nhạt, lãnh đạm nói: “Hiện tại ngay lập tức đi xin lỗi huynh đệ của ta, ta có thể xem xét mà tha cho ngươi.”

Vừa nghe lời này, Lữ Dương ở dưới tình huống tính mạng bị uy hϊếp làm gì còn để ý đến tôn nghiêm gì nữa.

“Ba vị viện hữu, vừa nãy ta quá thô lỗ, bây giờ ta xin trịnh trọng xin lỗi các ngươi.”

Ngay lập tức, trên mặt Lữ Dương nở một nụ cười miễn cưỡng.

“Cút!”

Đột nhiên bàn tay của Lâm Lăng dùng sức, trực tiếp coi hắn ta như chó chết, mạnh bạo ném về phía cổng phòng luyện khí.

Nhìn thấy thiếu gia đã bị đánh bại, tên đầu hói vừa mới đứng dậy kia gương mặt ngay lập tức hiện lên vẻ kinh sợ, vội vàng từ bỏ ý muốn lấy vũ khí từ trong túi trữ vật ra.

Bởi vì hắn ta phát hiện, tuy rằng trong quá khứ học viện Thiên Diễn cũng không quá nổi tiếng, nhưng bốn người trẻ tuổi trước mặt này, mỗi người đều là một nhân vật tàn nhẫn. Nếu như thật sự dùng vũ khí, chỉ sợ hắn khó giữ được mạng nhỏ của mình.

Cho nên ngay lập tức, hắn ta đi vòng qua người đám Lâm Lăng bọn họ với vẻ mặt khϊếp sợ, sau đó dìu Lữ Dương đứng dậy, tuyệt vọng rời khỏi nơi này.

“Lão đại à, ngầu lắm đó!”

Nhìn thấy Lâm Lăng có khí phách hùng mạnh bá đạo như thế, ba người Tần Vũ bọn họ ngay lập tức từ trong kinh ngạc hồi phục lại tinh thần, tán thưởng cười nói.

“Nghe nói thiên tài tập trung ở học viện Võ Lăng, tên vừa nãy, không phải chứ?”

Cổ Vân Nhạc bĩu môi, ý của hắn trong lòng mọi người đều hiểu rõ. Bởi vì bọn họ đều nghe nói về học viện Thiên Diễn từng ở trong cuộc thi Bách Viện, có kết quả thất bại thảm hại.

“Tên Lữ Dương này quả thật chẳng ra gì, nhưng những người khác thì khó nói đó.”

Đúng lúc này Triệu Côn thấp giọng cười đi đến.

“Triệu đại sư, mong được chỉ dạy?”

Lâm Lăng tò mò dò hỏi: “Những người khác rất mạnh sao?”

Triệu Côn gật đầu nói: “Vô cùng mạnh, lão phu cũng không biết nói như thế nào, đến lúc đó nếu các ngươi gặp được thì sẽ biết.”

Nghe thấy đánh giá như thế, biểu cảm của Lôi Mông bọn họ hơi sợ hãi.

“Đương nhiên, các ngươi cũng không yếu.”

Triệu Côn thấp giọng cười một tiếng, ánh mắt đánh giá Lâm Lăng cùng Tần Vũ bọn họ, trêu ghẹo nói: “Lão già xảo quyệt Ứng Nguyên Tử kia giẫm phải vận cứt chó gì không biết, thế mà lại có thể thu được các ngươi làm viện sinh.”

“Xem ra cuộc thi Bách Viện lần này, cuối cùng học viện Thiên Diễn cũng có hy vọng.”

Nghe vậy, bốn huynh đệ Lâm Lăng bọn họ đều nhìn nhau cười.

“Ngươi xem cây trường thương kia có muốn sửa lại gì không.”

Lúc này, vừa nghe Triệu Côn nhắc nhở Lâm Lăng mới nhớ đến sự việc trường thương Tử Trúc.

Lập tức, hắn lật nhẹ lòng bàn tay, trường thương trong túi trữ vật tức khắc hiện ra trên tay hắn. Một làn sóng năng lượng dao động mạnh mẽ, lan tràn ra chỉ trong nháy mắt.

“Thương tốt!”

Ánh mắt của ba người Tần Vũ bọn họ rơi vào trên trường thương Tử Trúc, gần như không hẹn mà cùng đồng thanh nói.

Vừa rồi bởi vì tranh đoạt, Lâm Lăng vẫn chưa quan sát cẩn thận, bây giờ vừa nhìn thấy, trong mắt cũng nhịn không được hiện lên một tia kinh ngạc.

“Ta rất vừa lòng, không cần sửa.”

Lâm Lăng gật đầu mỉm cười, chợt tò mò hỏi: “Bộ phận đầu thương này, dùng chất liệu gì vậy?”

Khi nói chuyện, ánh mắt hắn rơi ở đầu thương, lại thấy mũi thương này sắc bén, toàn thân đỏ đậm, phảng phất tỏa ra năng lượng nóng rực đang dao động.

Hắn nhớ rõ, lần trước dùng hơn mười loại chất liệu kia, cũng không có bao gồm cả khối kim loại này.’

“Loại sắt này, tên là Dung Nham cô đặc, ẩn chứa luồng linh khí hỏa hệ nồng đậm.”

Triệu Côn khẽ vuốt chòm râu, thấp giọng cười nói: “Vận may của ngươi khá tốt, trong kho tư liệu của lão phu, trùng hợp còn thừa một khối nhỏ, liền dùng để luyện đúc thành đầu thương cho ngươi.”

“Thêm Tử Điện Lôi Trúc ở thân cây thương, hai loại năng lượng hợp nhất một khi thi triển, uy lực tất nhiên sẽ tăng lên rất nhiều.”

Nghe được lời này, ánh mắt Lâm Lăng lóe lên, lập tức chắp tay. “Đa tạ Triệu đại sư.”

Rồi sau đó, chào hỏi mọi người vài câu, Lâm Lăng bọn họ liền cáo từ rời đi.

Dòng người náo nhiệt trên đường. Bốn huynh đệ lấy Lâm Lăng làm trung tâm, song song đi phía trước.

“Lão nhị, Phong Chi Linh Thể của ngươi, mọi chuyện là như thế nào?”

Lâm Lăng nhớ lại cảnh Tần Vũ vừa rồi cùng tên đầu hói cường hãn kia giao thủ với nhau, nhịn không được hỏi: “Ta nhớ rõ trước kia, ngươi cũng không có loại thiên phú này.”

Không đợi Tần Vũ trả lời, Cổ Vân Nhạc bên cạnh nói xen vào: “Nửa năm trước, khi huynh ra ngoài rèn luyện, ba người chúng ta ở trong học viện cũng cực kì rảnh rỗi cho nên cũng quyết định đi ra ngoài rèn luyện.”

“Lão nhị đi rồi gặp được vận cứt chó, ở trong bí cảnh nào đó đạt được năng lượng linh thức truyền thừa, rồi thức tỉnh Phong Chi Linh Thể.”

Tần Vũ ngay lập tức cười mắng: “Nếu ta là vận cứt chó, vậy thì cơ duyên của các ngươi, chính là vận phân heo!”

Nghe vậy, đuôi lông mày Lâm Lăng khẽ nhếch lên.

Hắn nhìn về phía Lôi Mông cùng Cổ Vân Nhạc, dò hỏi: “Nói như vậy, hai người các ngươi, cũng đều gặp được cơ duyên nào đó sao?”

Cổ Vân Nhạc gật đầu, lại ra vẻ bí mật nhếch miệng cười nói: “Cuộc thi Bách Viện hai ngày nữa, ta sẽ thể hiện cho huynh xem.”

Lôi Mông cũng phối hợp, ngậm miệng không nói.

“Được thôi, ta chờ xem vận phân heo của các ngươi.”

Lâm Lăng thản nhiên cười, ngoài miệng tuy nói như vậy, nhưng trong đáy lòng vì gặp được ba người bọn họ mà cảm thấy vui sướиɠ.

Một lát sau. Lâm Lăng đi theo đám Tần Vũ, đi vào một gian khách điếm ở thành Bắc. Nơi này, đúng là nơi dừng chân của các thành viên của học viện Thiên Diễn. Lần này danh sách thí sinh tham dự của học viện Thiên Diễn, ngoại trừ ba người Tần Vũ bọn họ còn có bảy người khác.

Nói cách khác, danh sách tổng cộng có mười người. Bởi vì lúc trước Lâm Lăng đến muộn, nên danh sách ban đầu đành phải tạm thời hủy bỏ, một viện sinh năm 4 làm người thay thế. May mà cái người thay thế kia cũng là kẻ thức thời, biết cuối cùng Lâm Lăng đã tới kịp chủ động nhường lại.

Lúc này, trong một gian ghế của nhà trọ. Bởi vì Tần Vũ ban đầu đã dùng truyền âm phù thông báo, viện chủ Ứng Nguyên Tử cùng với viện sinh khác đều đã chờ ở đây. Đẩy cửa vào, ánh mắt Lâm Lăng khẽ liếc, ngay lập tức dừng lại ở một bóng hình xinh đẹp màu xanh lam. Người này, Lâm Lăng cũng không xa lạ, chính là người vợ trước đó của hắn, Triệu Ngọc Nhi!

Trên đường tới đây, Lâm Lăng từ chỗ bọn Cổ Vân Nhạc đã biết được nên cũng không phản ứng quá nhiều. Chỉ là có chút ngạc nhiên, mấy năm nay võ công của Triệu Ngọc Nhi đã phát triển, thế nhưng không ngờ tiến bộ vượt bậc như thế, có thể tranh giành được một vị trí trong cuộc thi Bách Viện.

“Hắn…… Thật sự tới.”

Triệu Ngọc Nhi nhìn Lâm Lăng bước vào, đôi mắt đẹp di chuyển, hiện lên vẻ vui mừng, cùng với một chút mất tự nhiên.

Mấy năm gần đây, vì có thể theo kịp bước chân của Lâm Lăng, nàng đã bỏ mặc tình cảm, làm lơ bất kỳ kẻ nào theo đuổi, một lòng chú tâm vào tu võ. Bằng tài năng thiên phú tu luyện cao cường, có thể đánh bại rất nhiều đối thủ cạnh tranh trong học viện Thiên Diễn, thực lực cũng không thể coi thường.

“Tiếp sau đây, học viện Thiên Diễn của chúng ta ở trong cuộc thi Bách Viện có thể đạt được bao nhiêu thành tựu, liền dựa cả vào các ngươi.”

Người chủ trì bàn ăn, sắc mặt Ứng Nguyên Tử đỏ lên, trực tiếp uống một hơi cạn sạch chén rượu trong tay. Hiển nhiên, nhìn thấy Lâm Lăng kịp trở về, tâm trạng hiện giờ của Ứng Nguyên Tử cực kỳ tốt nên không ngừng uống rượu. Ông tin rằng, cuộc thi Bách Viện lần này, học viện Thiên Diễn nhất định sẽ được nở mày nở mặt!!