Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

Chương 42: Lẻn vào Lý phủ.

Cổng chính của Lâm phủ.

“Lăng ca đi ra.”

Hai thủ vệ Mã Lục và Trần Hổ đang gác cửa, nhìn thấy Lâm Lăng đi ra, lập tức nghênh đón.

“Lăng ca, không có chuyện gì chứ?”

Nhìn thấy sắc mặt của Lâm Lăng hình như không tốt, Trần Hổ nhịn không được hỏi.

“Không có việc gì, vừa rồi náo loạn một số mâu thuẫn với gia chủ.”

Lâm Lăng cười trừ, lạnh nhạt nói: “Chính là lão già hói đầu của Lý gia.”

Oa---!

Nghe vậy, hai người bọn họ tức khắc hít sâu một hơi, kinh ngạc nhìn về phía Lâm Lăng. Rõ ràng bọn họ đều chưa từng dự đoán được, lần trở về này của Lâm Lăng, lại dám chống đối lại gia chủ đại nhân, chẳng lẽ không sợ bị trách phạt sao?

Hơn nữa với thực lực chiến sĩ cấp sáu mạnh mẽ của Lâm Hoàng Khang, chỉ cần động đầu ngón tay là có thể dễ dàng thu thập Lâm Lăng. Nhưng tại giờ phút này có thể thấy, Lâm Lăng hình như cũng không có bất kỳ vết thương nào, chẳng qua là quần áo trên người có hơi rách nát vài chỗ mà thôi.

“Lăng ca, gia chủ đại nhân không có làm gì cả chứ?” Mã Lục lén lút nuốt nước bọt, quan tâm nói.

“Không có việc gì, chịu đựng được.”

Lâm Lăng khẽ nhún vai, cũng không nói hết sự tình đã xảy ra, miễn cho bọn họ quá kinh ngạc.

“Được rồi, ta cũng nên đi thôi, Bảy giờ tối nay, chúng ta sẽ gặp nhau ở Túy Hiên các, có việc tìm các ngươi nói chuyện.”

Đi đến bên cạnh, Lâm Lăng vỗ vai hai người bọn họ, sau đó lập tức đi thẳng qua ngã tư đường.

“Được, hai anh em chúng ta nhất định sẽ đến đúng giờ.”

Mã Lục, Trần Hổ đầu tiên là sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần, vội vàng trả lời.

“A Hổ, ngươi nói Lăng ca lần này trở về, có phải có cảm giác thay đổi rất nhiều hay không?”

Nhìn bóng dáng Lâm Lăng dần dần đi xa, vẻ mặt của Mã Lục hơi hoang mang hỏi.

“Ta cũng cảm thấy như vậy.”

Trần Hổ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía của Công Phu Tiểu Dăng trên vai Lâm Lăng, giọng nói hơi ngạc nhiên: “Đặc biệt là con ruồi trên vai của ca ấy, làm cho ta cảm thấy có một loại hơi thở rất nguy hiểm.”

Nghe vậy, sắc mặt của Mã Lục khẽ biến đổi, bây giờ hắn mới chú ý tới con ruồi nằm trên vai của Lâm Lăng. Giờ phút này hồi tưởng lại, con ruồi kia hình như từ lúc Lâm Lăng đến Lâm phủ vẫn nằm trên vai hắn, không có rời đi!

Sau khi rời khỏi Lâm phủ một lúc, Lâm Lăng không trở về Triệu gia, mà xuyên qua một con hẻm nhỏ, sau đó rẽ vào căn nhà đã thuê trong khu bình dân. Trong phòng, Lâm Lăng khoanh chân ngồi ở trên giường, buông bỏ tất cả suy nghĩ, rất nhanh tiến vào trạng thái tu luyện minh tưởng.

Sau sự việc hôm nay, hắn hiểu sâu sắc rằng chỉ có sức mạnh thật sự mới có thể làm bất cứ điều gì hắn muốn!

Trong lúc minh tưởng, linh khí trời đất ở xung quanh, dùng một loại tốc độ quỷ dị, cuồn cuộn không ngừng hội tụ tới trên người của hắn. Dần dần, Lâm Lăng có phát hiện mới, thông qua minh tưởng, không chỉ có nâng cao tinh thần lực, còn có thể mượn việc này, dẫn dắt linh khí trời đất ở xung quanh nhập vào thân thể. Như vậy sẽ đạt được một phương pháp tu luyện đẹp cả đôi bên.

Tất nhiên, tình hình này, cũng phải có thiên phú tu luyện tốt nhất mới có thể làm được. Nếu đổi thành người khác, nghĩ cũng đừng nghĩ tới.

Cứ như vậy, thân thể của Lâm Lăng giống như một lốc xoáy màu đen, điên cuồng và tham lam hấp thu hết linh khí của thiên địa.

Sắc trời ở ngoài cửa sổ, cũng theo thời gian trôi qua, dần dần càng ngày càng tối.

Khi màn đêm buông xuống, linh khí trong cơ thể của Lâm Lăng đã cuồn cuộn mênh mông, năng lượng trong linh mạch, giờ phút này đã muốn đạt tới trạng thái tràn đầy. Lâm Lăng phát hiện, ở trạng thái này, tốc độ hấp thu linh khí rõ ràng chậm lại một chút.

Cùng lúc đó, hắn cảm giác như có một rào cản lúc có lúc không bắt đầu xuất hiện ở trong cơ thể của hắn. Hắn ước tính, đây có thể là dấu hiệu của việc gần tới mức đột phá. Đối với việc này, trong lòng của Lâm Lăng rất kinh hỉ, nhưng cũng có chút ngoài ý muốn. Dưới sự thêm vào của thiên phú tu luyện tối cao, hắn không nghĩ tới tốc độ tu luyện của bản thân lại nhanh như vậy.

Dù sao mới hơn nửa tháng tu luyện, hắn đã sắp đột phá tới chiến sĩ cấp hai. Tốc độ tu luyện như thế này, dù là thiên tài của học viện Thiên Diễn cũng không có cách nào đạt tới.

Tức khắc, trên mặt Lâm Lăng hiện lên một sự kiên định, đột nhiên hắn điều động tất cả linh khí trong cơ thể, trực tiếp bay thẳng tới lá chắn vô hình của linh mạch lên cấp hai, hung hăng va chạm vào. Đột phá linh mạch ở giai đoạn trước của võ tu không phải là việc khó, chỉ cần ở tình huống linh khí tràn đầy, liền có thể thông suốt.

“Bùm---!”

Vì vậy, tại lúc đang đột phá, giống như có thứ gì đó đang bị đánh vỡ, từ trong cơ thể của Lâm Lăng truyền ra một âm thanh nặng nề. Chỉ trong chốc lát, linh khí trong cơ thể của hắn đang bị linh mạch cấp 1 xiềng xích bó buộc lại, giống như tìm được nơi cất chứa mới, mãnh liệt như thủy triều chảy vào bên trong. Có một loại cảm giác ấm nóng, trong nháy mắt lan tỏa khắp cơ thể, rèn luyện gân mạch, xương máu và lục phủ ngũ tạng.

“Đột phá, chiến sĩ cấp hai!”

Trong lòng Lâm Lăng vui vẻ, lập tức dùng ý niệm tuần tra khắp cơ thể, cẩn thận quan sát.

Cảm giác đả thông hai linh mạch, cực kì thần diệu, dưới sự rèn luyện của linh khí, thân thể đã được cường hóa không ít. Cho dù là lực lượng, tốc độ hay là sự cảm ứng của các cơ quan trong cơ thể đều được tăng lên toàn diện, giống như trạng thái tiến hóa của Công Phu Tiểu Dăng.

“Nếu ta cũng có thể tiến hóa thì tốt rồi, ít nhất là dễ dàng hơn nhiều.”

Lâm Lăng bắt đầu tự sướиɠ về bản thân, cảm thấy loại tu luyện mỗi ngày phải ngồi xuống minh tưởng như này, thật sự có chút buồn tẻ, vô vị.

Nhưng tiếc nuối chính là quần thể mà hệ thống tiến hóa đã định vị chính xác phải là động vật. Mà con người, đứng độc lập thành một giống loài, cũng không đủ điều kiện cho việc tiến hóa. Hơn nữa hắn là chủ nhân của hệ thống, không lẽ tự mình bắt giữ bản thân mình làm sủng vật.

Lâm Lăng lắc đầu cười tự giễu, cũng không hề nghĩ nhiều nữa, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, lúc này mới nhớ tới lời hẹn gặp lúc ban ngày với bọn Trần Hổ. Thay một bộ quần áo thường ngày màu trắng, Lâm Lăng dẫn theo Công Phu Tiểu Dăng, Lang Chu và Nghĩ Nhân rời khỏi căn nhà thuê.

Hơn mười phút sau. “Túy Hiên các”, ba chữ to dưới sự chiếu rọi của phù văn, lóe ra kim quang.

Đi vào quán rượu, Mã Lục và Trần Hổ đã chờ ở đây từ lâu. Lâm Lăng gọi tiểu nhị, đầu tiên là gọi một đống lớn đồ ăn ngon, sau đó vừa ăn vừa nói chuyện. Nhìn những món ngon được bày đầy bàn, ánh mắt của bọn Trần Hổ lóe lên lấp lánh, phấn khích không ngừng.

Là hộ vệ của Lâm gia, mỗi tháng đều có bổng lộc cố định, nhưng chút tiền lương này căn bản không thể chống đỡ được chi tiêu xa xỉ như vậy. Nhưng mà Lâm Lăng vừa ra tay, lại Lăng phóng như thế!

“Xem ra cuộc sống của Lăng ca ở Triệu phủ, rất thoải mái, hơn nữa còn có một kiều thê xinh đẹp.”

Trần Hổ và Mã Lục liếc nhau, trong lòng đều toát ra cùng ý tưởng, cảm thấy thật hâm mộ. Nhưng bọn hắn không biết rằng tài phú hiện giờ của Lâm Lăng, tất cả đều là thù lao gϊếŧ người kiếm được của Công Phu Tiểu Dăng và Lang Chu, không có nửa điểm quan hệ nào với Triệu gia.

Sau đó, trải qua một cuộc trò chuyện với nhau, Lâm Lăng cũng nhận được một vài tin tức. Hóa ra thời gian trước ở bên ngoài thành, phát hiện một mỏ đá Linh Dương loại nhỏ. Mặc dù diện tích không lớn, nhưng chỉ dựa vào ba chữ “Đá Linh Dương” này liền đủ để cho nhiều thế lực của thành Thiên Vũ đổ xô chạy theo tranh giành.

Đá Linh Dương, không phải là tảng đá bình thường, nó là một loại tinh thạch đặc thù ẩn chứa linh khí. Nói chung, nó chỉ có thể từ vật chất đơn giản hợp thành ở sâu trong núi lửa, điều kiện cực kỳ khắc nghiệt.

Hơn nữa đá Linh Dương thường xuyên ngâm mình trong dung nham, có dung nhập một tia lực lượng của nguyên hỏa, đối với người luyện võ, quả thực chính là một trợ lực tốt để tu luyện.

Bởi vì hấp thu năng lượng của đá Linh Dương, không những trong khoảng thời gian ngắn có thể bổ sung linh lực bị tiêu hao, hơn nữa còn ẩn chứa lực lượng của nguyên hỏa, có công dụng thiêu đốt hết các tạp chất trong cơ thể.

Chẳng qua giá cả của đá Linh Dương vô cùng đắt đỏ, ở thành Thiên Vũ, nhưng thật ra có chút hiếm thấy.

Cho dù là Lâm Hoành Khang, bình thường cũng chỉ mang theo bên người vài viên đá Linh Dương tài nguyên của gia tộc không thể lấy ra nhiều hơn được .

Và khu vực của trang viên kia, nghe nói thật lâu trước kia là một ngọn núi lửa, đất đai màu mỡ. Nhưng vì khoảng cách ở quá xa thành Thiên Vũ, hơn nữa hoàn cảnh xung quanh hẻo lánh, thế lực của các gia tộc ở trong thành đều chướng mắt.

Nhưng ba tháng trước, Lý gia đã thu mua lại nó để xây dựng một trang viên. Thật không ngờ, cuối cùng lại nhặt được kho báu.

Mạch khoáng của đá Linh Dương là tượng trưng cho một khoản của cải khổng lồ!

Ban đầu, nỗ lực bảo vệ bí mật của Lý gia cũng làm rất tốt, nhưng trên thế giới này, không có bức tường nào không có kẽ hở. Theo tin tức được tiết lộ, rất nhiều thế lực đều theo dõi mảnh đất chứa kho báu này của Lý gia, nhìn chằm chằm đầy thèm thuồng.

Sau khi đạt được tin tức đầu tiên, Lâm Hoành Khang lại đi ngược lại tất cả mọi người, tự mình tìm tới cửa thăm hỏi Lý Khuynh Thọ, chỉ cần Lý gia nguyện ý phân ra một nửa quyền khai thác, Lâm gia sẽ đảm nhận công tác bảo vệ mạch khoáng đá Linh Dương.

Với ảnh hưởng đã được xây dựng nhiều năm qua của Lâm gia tại thành Thiên Vũ, đã đủ để kinh sợ những thế lực ở các nơi khác. Lý Khuynh Thọ tự biết với lực lượng của Lý gia, căn bản không thể bảo vệ được mỏ đá đầy kho báu kia, cho nên đành thỏa hiệp đáp ứng, nhưng có một điều kiện.

Đó chính là hắn đã mơ ước Lâm Uyển Dung từ lâu, muốn lấy việc này để làm điểm trao đổi để cân bằng lợi ích hai bên.

“Một con cóc già cũng muốn ăn thịt thiên nga!”

Nghe xong Trần Hổ kể lại nguyên nhân sự việc, sắc mặt của Lâm Lăng càng trở nên lạnh lẽo. Mã Lục khẽ thở dài một tiếng, nhìn Lâm Lăng khuyên nhủ: “Chuyện này là do gia chủ đại nhân chính miệng đồng ý, ai cũng không thể cãi lời.”

Lâm Lăng trầm mặc không nói, hít sâu một hơi, tận lực khôi phục cảm xúc bình tĩnh của mình, sau đó suy nghĩ về chiến lược tiếp theo. Trong lòng ngẫm nghĩ, trên mặt Lâm Lăng nổi lên một sự lạnh lẽo, đột nhiên đứng dậy.

“Ta còn có việc phải xử lý, không tiếp tục uống rượu được với các ngươi.”

Thanh toán tiền cơm, dưới ánh mắt kinh ngạc của hai người Trần Hổ, Lâm Lăng một mình rời khỏi quán rượu.



Nửa canh giờ sau, ở góc tường ở cửa sau của phủ đệ Lý gia ở phía tây của thành. Một người đàn ông bí ẩn mặc áo choàng đen, mặt đeo mặt nạ thần bí, xuất hiện ở tại nơi này. Người này, không thể nghi ngờ đúng là Lâm Lăng.

“Tiểu Dăng, Lang Chu, làm việc.” Lâm Lăng thì thầm.

Nhận được mệnh lệnh, Công Phu Tiểu Dăng và Lang Chu lập tức hành động, dễ dàng lẻn vào Lý phủ. Về phần Nghĩ Nhân, thì bị Lâm Lăng lưu lại bên người, đảm đương vai trò quan sát. Dù sao chiến lực của Nghĩ Nhân cũng thấp nhất, chỉ dựa vào năng lực triệu hoán kiến, thì căn bản không phát huy được nhiều tác dụng trong lần chấp hành nhiệm vụ này.

Cứ như vậy, Công Phu Tiểu Dăng và Lang Chu cùng nhau lẻn vào Lý phủ, bắt đầu nhanh chóng tìm kiếm tung tích của Lý Khuynh Thọ.

Bởi vì có thể chia sẻ tầm nhìn cùng với sủng vật của mình, chúng nó ở trong phủ nhìn đến cảnh vật như thế nào, tất cả đều được hiện lên trong tâm trí của Lâm Lăng một cách chân thực nhất.

Mặc dù diện tích của Lý phủ rất rộng, nhưng so với phủ của Lâm gia thì lại nhỏ hơn rất nhiều. Cho nên lần tìm kiếm này, cũng không tốn quá nhiều công sức.

Sau khoảng mười mấy phút, cuối cùng cũng tìm được phòng ngủ của Lý Khuynh Thọ. Nhưng mà nơi này thủ vệ nghiêm ngặt, bốn phía đều có tay sai của Lý gia đứng gác, thực lực đều ở trình độ chiến sĩ cấp ba.

Hiển nhiên từ sau khi có được một số của cải lớn như mạch khoáng của đá Linh Dương, Lý Khuynh Thọ rất coi trọng an nguy của bản thân. Thời gian này đã không tiếc số tiền lớn, mời đến không ít người tập võ đến canh nhà giữ viện, cho dù là ăn uống hay đi vệ sinh, đều có mười mấy tên tay sai ở bên người bảo hộ.

Bảo vệ chặt chẽ như vậy, ngay cả khi thích khách cao cấp đến đây, muốn hoàn thành nhiệm vụ ám sát trong thời gian ngắn, cũng không phải là điều dễ dàng có thể làm được.

Tuy nhiên, tình huống này, đối với Công Phu Tiểu Dăng và Lang Chu, là không có tác dụng, chúng trực tiếp xuyên qua vòng bảo vệ. Dù sao một con ruồi nho nhỏ và một con nhện, hoàn toàn không thể đánh động ý thức cảnh giác của đám hộ vệ kia được. Theo quan điểm của bọn họ, loài động vật nhỏ có thể dùng một ngón tay để bóp chết này nếu gϊếŧ nó, chỉ sẽ làm bẩn tay của mình.

Vì vậy, Lang Chu từ khe cửa thuận lợi bò vào trong phòng. Công Phu Tiểu Dăng thì đậu ở bên cửa sổ.

Nhìn trang trí trong phòng, cực kỳ xa hoa và sang trọng, tất cả các loại đồ nội thất quý giá đều có, rực rỡ muôn màu. Khiến cho mọi người ngạc nhiên nhất là có một chiếc đèn pha lê khổng lồ treo ở chính giữa trên nóc nhà, dưới sự vận hành của phù văn, phát ra ánh sáng hoa lệ, rực rỡ.

“Con mồi, đã tìm được…”

Lúc này, dựa theo thị giác và thính lực của Công Phu Tiểu Dăng, Lâm Lăng chú ý tới chiếc giường khổng lồ kia, đang run rẩy kịch liệt, thỉnh thoảng truyền ra tiếng rêи ɾỉ thống khổ của nữ tử.

“Lại kêu to một chút, thưởng cho ngươi mười vạn lượng vàng, ha ha!”

Sắc mặt của Lý Khuynh Thọ đỏ bừng, cười to nói, thịt mỡ trên người hắn cũng chuyển động theo, cuồn cuộn như sóng biển. Không quá khó để nhận ra, Lý Khuynh Thọ hẳn đã ăn một loại thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ tráng dương nào đó, lúc này mới điên cuồng mạnh mẽ như vậy.

“Động thủ.”

Trong lòng Lâm Lăng cảm thấy chán ghét, trực tiếp hạ lệnh nói.

Vù ---!

Trong tích tắc, Công Phu Tiểu Dăng mạnh mẽ bay vυ't ra, tốc độ đáng kinh ngạc, giống như một tia chớp màu đen, ngay lập tức bay đến trên giường.

Ngay khi Lý Khuynh Thọ đang đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ của âm dương giao hợp, thì lưỡi dao kim loại sắc bén được trang bị ở chân của Tiểu Dăng nhẹ nhàng vẽ một đường lên cổ. Gần như trong chớp mắt, trên cổ xuất hiện một vết nứt chấn động, một lượng lớn máu tươi được phun ra.

“Ta…”

Lý Khuynh Thọ chỉ cảm thấy cổ đau nhói, theo bản năng vội vàng lấy tay che cổ, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ. Tuy nhiên, máu giống như nước đang chảy vậy, cuồn cuộn không ngừng liên tục thấm ra từ kẽ hở của hai ngón tay, màu đỏ tươi chói mắt.

Lang Chu nhanh chóng bò đến bên cạnh, răng nanh độc màu đen cắn một ngụm vào cái mông to kia, trực tiếp thúc giục ra chất lỏng có độc tố chết người. Dưới sự tấn công từ hai phía, Lý Khuynh Thọ không có khả năng sống sót, trong nháy mắt bị mất mạng.

“A----!”

“Gϊếŧ người! Gia chủ của Lý gia đã chết!!”

Cảnh tượng đột ngột xảy ra, nữ tử phong trần (*gái lầu xanh) trên giường kia tức khắc sợ đến mức hoa dung thất sắc, kinh hãi hét lên.

“Rầm!”

Ngay sau đó, cửa phòng bị đá văng ra, một đống lớn hộ vệ xông vào. Bọn họ tay cầm vũ khí, ánh mắt đề phòng tìm kiếm xung quanh. Tuy nhiên, khi nhìn thấy xác chết bị cắt cổ họng trên giường, cùng với máu tươi rơi đầy đất, bọn họ lập tức choáng váng.

“Sao lại thế này?!”

Người hộ vệ đầu trọc đứng đầu, tức giận nhìn về phía vị nữ tử đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ kia, không thể không nghi ngờ nàng ta là người có hiềm nghi lớn nhất.

“Ta… Ta cũng không biết, vừa rồi chúng tôi vẫn còn đang làm sự tình kia, Lý lão gia liền…. Đột nhiên liền như vậy…”

Sắc mặt của vị nữ tử phong trần kia tái nhợt, nói chuyện run rẩy, hiển nhiên đã bị dọa không nhẹ.

“Tiểu Dăng, Tiểu Chu, có thể rút lui.”

Xác định Lý Khuynh Thọ đã chết, vẻ mặt của Lâm Lăng lạnh lùng xoay người rời đi. Dưới ánh trăng, bóng dáng của hắn nhanh chóng biến mất trong góc đường tối tăm…