Trọng Sinh Tà Quân Cuồng Thê

Chương 12: Vượt nóc băng tường(1)

Ta lúc này mới nhớ tới lời nói của quốc sư ngày hôm qua, lập tức vỗ trán: “Nhưng ta không có thói quen bị nhiều người hầu hạ như vậy, ồn muốn chết.”

Chỉ than nhẹ một tiếng, Sở Dạ Ly lẳng lặng bước ra cửa, với tiếng mở cửa cót két, xung quanh bỗng trở nên vô và yên tĩnh. “Nếu như không muốn chết thì mau chóng cút ra khỏi sân của ta, bảo nhà bếp sớm chuẩn bị bữa sáng thật ngon cho Vương phi. Còn nữa, ngươi tự mình xuống chịu ba mươi roi đi.”

Vương gia tha mạng! A Phúc biết sai! A Phúc không nên lớn tiếng quát hạ nhân! A Phúc…”

“Tăng lên bốn mươi roi. Người đâu, mau lôi xuống.”

Cửa lại lần nữa đóng lại, bên ngoài không còn một tiếng động. Ngay lúc này, ta đã hoàn toàn không còn buồn ngủ, ngơ ngác nhìn Sở Dạ Ly đang đi về phía ta.

Hắn quay lại nhìn ta cười, không còn thái độ lạnh lùng với hạ nhân như lúc nãy: “Sao thế? Bị ta doạ sợ rồi sao?”

Ta lắc đầu, chỉ là cảm thấy thực sự buồn cười: “Quản gia kia đúng là nên giáo huấn, nói rõ ra chính là thị uy ở trong phủ. Không cho hắn nếm chút đau khổ, còn thật sự cho rằng Ly vương phủ là nơi hỗn loạn. Quả thực nên dạy lại tính nết của những người này.”

Sở Dạ Ly nhếch cao môi, nhướng mày trêu đùa: “Vương phi của ta rất có phong thái của đương gia chủ mẫu đó nha!”

“Không được cười, là ngươi trừng phạt hắn chứ không phải ta. Ta nhưng không ngờ thủ đoạn của ngươi lại tàn nhẫn như vậy. Bốn mươi roi đánh xuống mông chắc chắn sẽ phải lết đi.”

“Không đâu, đánh tới bốn mươi roi mới phải lết đi, ta như vậy đã là rất nhân từ rồi.” Sở Dạ Ly điềm nhiên mà nói, lòng ta chợt ớn lạnh, ngươi cho rằng đây là Singapore sao, còn sử dụng roi phạt. Ba trượng đánh xuống là có thể da tróc thịt bong, giờ bốn mươi trượng chỉ sợ thịt nát xương tan.

“Sở Dạ Ly, ngươi, ya, tàn nhẫn.”

Chỉ là một câu tàn nhẫn, hắn liền nheo mắt xua tay: “Người đâu, nể mặt Vương phi, phó quản gia được giảm chỉ cần chịu mười roi là được.”

“Vâng.”

Vị phó quản gia tên A Phúc chịu xong mười roi vừa té ngã vừa mau chóng chạy tới cảm tạ, khiến ta đối với thời cổ đại không thể nghĩ ra phương pháp. Ta có chút không đành lòng cũng không kiên nhẫn. Sở Dạ Ly tất cả đều thu vào mắt, chỉ là không phát ra tiếng. Lời cảm ơn rất cảm động và chân thành của A Phúc làm ta nhất thời không biết phải làm sao.

“Người đâu, mau đỡ Phúc quản gia lui xuống nghỉ ngơi.” Ta nhịn không được học người cổ đại ra lệnh, chiêu này quả nhiên hữu dụng, lỗ tai rốt cuộc cũng được thanh tịnh, quay đầu nhìn trộm Sở Dạ Ly, vô lực cười: “Ngươi vừa lòng chưa, nhìn thấy ta như vậy có phải là chơi rất vui không?”

“Đúng là chơi thật vui.” Hắn nén cười: “Trên đời này có bao nhiêu nữ nhân hy vọng trở thành Ly Vương phi, nàng thì hay rồi, còn không kiêng nể mà sử dụng quyền lực. Xem ra nếu bây giờ cho nàng thay quần áo tắm gội sạch sẽ, có khi sẽ náo loạn một phen.” Khoé mắt hiện lên đống trò đùa đầy tinh quái.

“Thì ra ngươi lại có hứng thú ở phương diện này.” Ta khoanh tay trước ngực, lắc đầu thật mạnh: “Nói cái gì cũng được, chỉ là người khác không được phép chạm vào thân thể ta, ta sẽ đánh người đấy.”

“Người đâu, tới đây hầu hạ Vương phi tắm gội thay y phục!” Hắn hướng ra bên ngoài hô to, đôi mắt lộ ra vẻ mong chờ, vui vẻ.

“Sở Dạ Ly! Ta hận ngươi ! A!” Ta bị bốn nha hoàn cứng cáp khiêng ra ngoài, trong lòng vô lực thét lên một tiếng, một loại cảm giác thống khổ và bi thương dấy lên trong lòng, các ngươi cường tráng như vậy có khi còn vượt qua cả nam nhân.

Ta bị đưa đến một nơi tên là Trạc Trì, đối với ta mà nói nó đơn giản chỉ là một cái bồn tắm vô và rộng rãi và hoa lệ.

“Các vị tỷ tỷ, các ngươi làm ơn đi ra ngoài đi, tự ta có thể tắm gội thay y phục, thực sự không cần phiền các ngươi hầu hạ.”

Nha hoàn to lớn nhất mở miệng nói: “Vương phi, bọn nô tỳ cần thiết lúc nào cũng phải ở bên hầu hạ. Cởϊ áσ cho Vương phi.” Nàng ta phân phó ba người vây lấy ta, trong đó hai người dùng hết sức lực bắt lấy tay chân của ta, người còn lại mạnh mẽ tiến lên cởi hết quần áo. Ta giận dữ, tính cởϊ qυầи áo cũng không cần phải như vậy chứ, hoàn toàn giống như là bị áp bức.

“Buông ra.” Ta trầm thấp tức giận, đôi tay cũng bắt đầu dùng sức, lão nương không phát huy uy lực, các ngươi lại cho rằng ta là một con mèo bệnh. Những người này tuy rằng to lớn, nhưng căn bản không có luyện qua võ, chỉ là ỷ thế mạnh. Tay nhẹ nhàng ném ra hai người kia, ta tận dụng sức lực hai người hung hăng đánh va vào nhau: “Nếu còn vô lễ, ta sẽ cho các ngươi nếm thử cho biết thế nào là cực hình.”

Cả bốn người đều sửng sốt, ta vận động đôi tay gân cốt, vặn vẹo cổ: “Bây giờ các ngươi chỉ để quần áo lại, người đều cút ra ngoài hết cho ta.”

Để thị uy chính mình, không cần to tiếng, chỉ cần hạ thấp giọng và chứng tỏ hết khả năng ta có thể làm là được, dù sao thì ta cũng là Vương phi, ngay cả địa vị bình thường bây giờ cũng là ở trên các ngươi. Bốn người họ không nói thêm gì nữa, đặt đồ dùng để tắm và quần áo xuống rồi nhanh chóng rời đi.

Nghe thấy tiếng bọn họ đóng cửa, ta chắc chắn rằng đã không còn ai ở xung quanh, vì vậy nên ta hạ rèm cửa bồn tắm xuống và bắt đầu ngâm mình trong yên bình. Nơi này ở thời cổ đại không lẫn tạp chất thật xứng đáng với tên gọi. Nhìn miệng thần thú chậm rãi chảy ra dòng nước ấm, ngâm trong thời gian dài thế này thật sự cảm giác quá hưởng thụ.

“Vị Vương phi này không dễ chọc.”

“Bỏ đi, ai bảo người ta bay lên cành cao rồi được biến thành phượng hoàng.”

“Hừ, cẩn thận đừng làm cho nàng ta nghe thấy được, vừa rồi chúng ta đều nhìn thấy Phúc quản gia còn bị kéo ra ngoài chịu phạt.”

“Đúng vậy, Vương gia hầu hạ đã đủ khó, hiện tại lại thêm một vị Vương phi, đây là cái thế đạo gì chứ, ta thấy Vương gia vẫn đầu đầy tóc bạc, không biết cái bệnh quái quỷ kia có phải đã thật sự bị áp chế hay không.”

Những cái miệng nói chuyện phiếm ngoài cửa kia thật khiến người ta cảm thấy khó chịu. Ta cầm lên chiếc khăn lông bắt đầu chà thân mình, đầu tóc so với trước kia đã dài hơn khá nhiều, nhớ rõ trước khi chết chỉ đến giữa lưng, nhưng hiện tại lại mượt mà như thác nước vậy, thân hình cũng so với hồi trước uyển chuyển nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nhưng mặt như cũ vẫn là mặt của chính ta, không tính là khuynh thành, cũng khó được gọi là thanh tú.