Trọng Sinh Tà Quân Cuồng Thê

Chương 11: Hình xăm dục hỏa trùng sinh(2)

“Phù” Thật lâu sau quốc sư mới rốt cuộc buông tay của ta ra rồi thở hắt một hơi, ta đã đổ mồ hôi đầm đìa, chân cẳng nhũn ra toàn dựa vào Sở Dạ Ly. “Là nàng.” Hắn chậm rãi mở miệng, mở mắt đứng dậy, lại lần nữa đối diện với ta, lúc này đây giọng điệu lạnh như băng cũng không còn, thậm chí ánh mắt còn trở nên có phần quái dị.

“Cho nên, nàng thật sự là Ly Vương phi?” Sở Dạ Ly hưng phấn hỏi.

Quốc sư trụ chống quải trượng đi ra ngoài, không đối mặt trả lời: “Ngày mai thần sẽ cho nô bộc của vương phủ đều trở về, cũng sẽ chiếu cáo thiên hạ Ly vương đã tìm được thần nữ. Còn về đại hôn, sau khi hồi cung thần sẽ và Hoàng Thượng bàn bạc thêm.”

Tuy rằng ta không hiểu lắm, nhưng là ít nhất vương phủ sẽ không chỉ còn Sở Dạ Ly cô độc một mình. Đối với câu trả lời này của quốc sư, hắn hiển nhiên không có biểu hiện cao hứng quá mức.

“Quốc sư nói thần nữ là có ý gì?” Ta xoay người hỏi hắn, “Ý là có thể cứu ngươi sao?” Căn cứ vào tình tiết trong phim truyền hình, thần nữ cũng chưa chắc đã có kết cục tốt, nếu không phải hiến tế thì chính là một mình cô độc sống hết quãng đời còn lại.

“Đừng nghĩ nhiều, không nghe thấy hắn nói là thần nữ của ta sao? Hơn nữa sau khi hồi cung hắn sẽ báo ngay cho phụ vương, chuẩn bị hôn lễ của chúng ta. Cho nên Vương phi của ta, không cần phải lo lắng gì cả.” Sở Dạ Ly kéo tay ta nhỏ giọng an ủi, trong mắt tràn đầy sủng nịnh.

Ta thực cảm động, cho nên càng không chấp nhận được người khác làm khó hắn: “Mấy năm nay ngươi sống rốt cuộc là đã phải chịu sự sỉ nhục thế nào! Ngươi rõ ràng còn là ân nhân của hắn, hắn vừa rồi còn rất tự nhiên dám bắt nạt ngươi. Hắn…”

“Đủ rồi! Tiểu bướng bỉnh.” Sở Dạ Ly bỗng nhiên ôm ta vào lòng và nhẹ nhàng vỗ lưng ta: “Ta cảm nhận được sự quan tâm của nàng dành cho ta, hơn nữa lúc nãy nàng còn kính trà hắn, quả thực là dọa ta sợ chết khϊếp. Nàng có biết nếu hắn muốn gϊếŧ nàng hoàn toàn không cần đυ.ng tới một chén trà hay không.”

“Vậy ta thật sự cần phải cảm tạ hắn vì ơn đã không gϊếŧ sao?”

Sở Dạ Ly vừa nói như vậy xong ta cảm giác được thời điểm vừa rồi hắn nắm tay ta, cả người tựa hồ giống như bị rút hết năng lượng, trở nên trống rỗng. Cánh tay phải còn có chút giống như bị lửa thiêu đốt. Vén tay áo lên, cánh tay phải trắng nõn thế nhưng lại ẩn ẩn hiện hiện lên một vệt màu đỏ giống như hình xăm Phượng Hoàng tái sinh từ đống tro tàn.

“Cái này…” Sở Dạ Ly kinh ngạc đến líu lưỡi mà nhìn chằm chằm vào hình xăm Phượng Hoàng, mà ta một câu cũng không muốn nói.

Hình xăm này, là ta đã thoát khỏi kiếp thứ chín! Với ta mà nói đây là một thân phận bị sỉ nhục nhất, chỉ cần nó tồn tại ta liền sẽ nhớ tới ta đã bị huynh đệ tỷ muội khinh thường như thế nào, bị người khác đổ oan như thế nào, sau đó còn bị nhốt ở trong sơn động, một thân một mình chịu trừng phạt, chịu đựng sự hắc ám, bị nuốt chửng bởi bóng tối!

Chỉ cần nó còn tồn tại một ngày là không có lúc nào không nhắc nhở ta, ta rốt cuộc là ai.

“Mặc Nhi, sao nàng lại khóc rồi, đừng khóc.” Sở Dạ Ly hoảng loạn lau khóe mắt đẫm nước cho ta.

Ta cố kìm nén lắc lắc đầu, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Không có việc gì, ta chỉ là nhớ tới chút chuyện không vui.” Buông tay áo xuống, ôm chặt lấy hắn: “Đồng ý với ta, mặc kệ sau này có phát sinh bất cứ chuyện gì đều không được bỏ lại ta, trừ phi ngươi không còn cần ta nữa.”

“Nha đầu ngốc của ta, nàng rốt cuộc đang nói gì vậy. Ta sao có thể bỏ mặc nàng, sao có thể không cần nàng chứ. Nếu nàng cho rằng ta thật sự chỉ là lợi dụng nàng để hồi phục sức khỏe thì nàng đã sai rồi.”

“Ta biết, ta biết mà!” Nghẹn ngào vùi đầu trong l*иg ngực hắn, nhịn không được khóc nấc lên: “Nếu về sau ngươi nhớ lại điều gì đều có thể và ta nói ra những lời này...”

“Nha đầu ngốc.” Hắn nhẹ nhàng vỗ vai ta, tận lực trấn an nói: “Ta đã quên mất cái gì sao? Có phải trí nhớ của nàng hỗn loạn rồi không?”

Ta trốn ở trong lòng ngực hắn lắc đầu, hắn không nhớ nữa, hắn cái gì cũng đều không nhớ nữa. Nếu hắn nhớ rõ tất cả mọi thứ, nếu hắn là Minh Vương, sao có thể nói ra những lời thế này, lại còn gọi ta là nha đầu ngốc.

Ta ngủ có chút không ngon, nhớ lại vừa rồi vẫn luôn ôm Sở Dạ Ly cảm thấy có phải là mình đã điên rồi không? Sao lại có thể hồi hộp như vậy chứ, cho đến bây giờ tim ta vẫn còn đang đập loạn xạ.

Sở Dạ Ly nằm ở dưới, hơi thở dần dần vững vàng, ta mới dám từ trong ổ chăn thò ra nửa cái đầu nhìn chằm chằm hắn, thở dài: Ngươi không cho ta nói xin lỗi, nhưng người ta có lỗi nhất chính là chàng. Tuy rằng ngươi không nhớ rõ hết thảy, nhưng như vậy mới chính là ngươi chân thật nhất, ta nghĩ bất kể ngươi là Minh Vương hay là Ly Vương, thì cũng đều là Sở Dạ Ly.

“Nha đầu ngốc…” Hắn cười nỉ non rồi xoay người, ta sợ tới mức lập tức lại lần nữa trốn vào trong chăn, cũng may hắn chỉ là nói mớ.

“Nhẹ chút, nhẹ chút! Ai ya nói ngươi đó! Nhỏ tiếng một chút!”

“Ở đây phải dọn dẹp thật sạch sẽ, dùng hết sức của ngươi từ khi bú sữa mẹ ra cho ta!”

Trong lúc mơ hồ, ta mở mắt, vừa mới sáng tinh mơ ở bên ngoài sao đã ầm ĩ như vậy.

“Mặc Nhi, nàng tỉnh rồi sao?”

Ta mệt mỏi dụi dụi mắt đang mở: “Có thể không tỉnh sao, ai ở bên ngoài ồn ào thế này, quát người khác nói nhỏ còn không thèm nghĩ đến chính mình mới là kẻ lớn tiếng thét to.”

Sở Dạ Ly cũng đứng dậy, vén chăn lên ngồi vào bên cạnh ta: “Đương nhiên là phó quản gia của Vương phủ. Bọn họ đều sẽ tới.”