Ngày hôm sau, mẹ tôi đưa tôi đến trường để đi học, ngay lúc tôi bước vào lớp, tôi bắt đầu cảm thấy hoảng sợ vì phải đối mặt với cô Hàn. Sau những gì diễn ra ngày hôm qua, mối quan hệ của tôi với cô Hàn chắc chắn đã trở nên có chút mập mờ, không còn tự nhiên, trong sáng như mối quan hệ cô trò bình thường trước đây.
Tiết học trước đây tôi luôn mong chờ nhất, giờ lại là tiết học tôi e ngại nhất, cuối cùng cũng đã đến. Hôm nay cô ấy vận một chiếc áo sơ mi màu vàng tươi với một chiếc váy xếp ly màu trắng. Cách ăn mặc này khiến Hàn Yên trông trẻ hơn và năng động hơn rất nhiều, thỉnh thoảng cô đi qua đi lại trước mặt tôi trong giờ học, tay vẫn ôm cuốn SGK trước ngực như mọi ngày.
Đôi chân quyến rũ của Hàn Yên ẩn trong quần tất màu trắng đi qua, đi lại trước mặt tôi như kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Dù có thích cô ấy hay không, đáy quần của tôi cũng cứng ngắc không ngừng. Mười ngón chân nhỏ nhắn hồng hào dễ thương và hấp dẫn, giày cao gót không ngừng phát ra tiếng gõ giòn giã mỗi khi di chuyển.
Tôi đã tiếp xúc với rất nhiều người đẹp, chẳng hạn như mẹ tôi, Trần Hy Tuyền, cô cảnh sát trẻ mà tôi còn chưa biết tên, mà tôi vẫn còn cương cứng lên thế này, thì những thằng bạn cùng lớp thì làm sao mà chịu nổi, nhất là thằng mập ȶᏂασ ngồi cạnh tôi, người được mệnh danh vua háo sắc, ông trùm thủ da^ʍ, cái mặt đang nghệt ra nhìn từng bước đi của Hàn Yên, trong khi tay không ngừng luồn xuống quần. Hàn Yên vẫn uốn éo vòng eo thon thả đi đi lại lại lối đi giữa hai dãy bàn. Mắt bọn da^ʍ tặc gần như nhìn thẳng vào ngực Hàn Yên, có lẽ bọn nó đang ước mình có thể dán thẳng nhãn cầu vào cơ thể đầy đặn và tràn đầy sức sống của Hàn Yên, rồi tranh thủ lúc Hàn Yên quay lưng đi lên bục giảng nhanh chóng cho tay vào đũng quần của mình và bắt đầu di chuyển.
Mặc dù cô Hàn đã từng hỏi tôi những câu hỏi trong lớp nhiều lần, nhưng thường chỉ một hoặc hai lần, nhiều nhất là ba lần, dù gì thì tôi cũng là học sinh giỏi nhất lớp. Nhưng hôm nay đến phút bốn mươi của tiết học, tôi bị cô hỏi không dưới hai mươi lần! Những câu hỏi lúc đầu tương đối bình thường, nhưng về sau nó liên quan trực tiếp đến đời sống cá nhân của tôi, tôi nói không muốn trả lời nhưng cô ấy đã ép tôi bằng kỷ luật trong lớp học, nói rằng nếu tôi không trả lời là tôi không tôn trọng giáo viên, và sẽ ghi vào sổ đầu bài. Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bất đắc dĩ cúi đầu vì tôi không muốn bị nhà trường gửi giấy mời cho mẹ và làm cho mẹ tôi phải tức giận. Các bạn trong lớp cũng nhận thấy cô Hàn hôm nay có chút bất thường, nhưng tôi khẳng định họ không thể tưởng tượng được là tôi cùng cô Hàn đã có chuyện phát sinh.
Lúc này, cô Hàn cho tôi cảm giác cô giống như những cô gái mười bảy, mười tám tuổi mới biết yêu rằng trong lúc yêu sẽ trêu ghẹo và bắt nạt bạn trai của họ đủ thứ.
Trong lòng tôi rất khó chịu, nhưng nghĩ đến việc cô Hàn đã hy sinh rất nhiều cho tôi, cho mẹ tôi và cả Lâm Thịnh nữa, tôi đã kìm nén sự bực bôi này và hợp tác với cô ấy hết mức có thể, dù sao thì cô ấy cũng sẽ rời đi sớm thôi.
Sau giờ học, cô ấy gọi tôi lên văn phòng, và các giáo viên bộ môn khác cũng đang ở đó, tôi tò mò không biết cô ấy muốn làm gì, lúc đầu chỉ là một câu chào hỏi đơn giản mang tính xã giao, sau đó đột nhiên cô ấy nói: "Hạ Minh, vai cô hơi đau, em có thể massage cho cô được không?”
Rất nhiều giáo viên đang ngồi xung quanh, rõ ràng là tôi tuyệt nhiên không thể trực tiếp từ chối, vì vậy tôi phải cắn răng chịu đựng và bước ra sau lưng cô ấy.
Tóc cô được buộc bằng một dải ruy băng, mái tóc đen nhánh, mềm mại, ánh lên vẻ óng ả, đứng sau lưng cô có thể ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt, bao gồm cả dầu gội, sữa tắm trên người, cùng mùi tự nhiên toát ra từ cơ thể cô.
Ngực to, săn chắc và đầy đặn, cái áo sơ mi với chất liệu vải đàn hồi ôm sát lấy bầu ngực, Hàn Yên chỉ cần thở cũng có cảm giác như muốn bung ra bất cứ lúc nào.
Tôi hơi lo lắng đặt tay lên vai cô ấy, nắm lấy một chút thịt rồi véo nó cẩn thận.
Da thịt của cô ấy rất mỏng, mềm mại và đàn hồi, sờ vào có cảm giác mát lạnh tay. Cô ấy đang tận hưởng, và tôi cảm thấy hơi thở của cô ấy trở nên hơi dồn dập.
“Là chỗ đó”, cô ấy đột ngột lên tiếng, vươn tay ra sau, nắm lấy tay tôi và sửa lại vị trí.
Tay cô ấy hơi lạnh, nhưng bàn tay rất đẹp, ngón tay dài và bóng, mềm mại như bút hoa. Tôi không thể không tưởng tượng một bàn tay xinh đẹp như thế này mà sóc lọ cho tôi thì cảm giác sẽ như thế nào.
Tôi lại đè cô ấy một lúc, cô ấy nói với vẻ không hài lòng, "Em chưa ăn cơm sao? Dùng sức một chút!"
Tôi thực sự đã dùng rất nhiều lực, và cô ấy rõ ràng đang muốn gây khó dễ cho tôi.
Tôi ngoan ngoãn tăng thêm lực đạo, cô ấy bắt đầu thoải mái rêи ɾỉ, âm thanh có chút hơi nhỏ, nếu không đủ gần căn bản sẽ không thể nghe thấy.
Trong phòng làm việc, học sinh và giáo viên ra vào liên tục, giữa thiên thanh bạch nhật tôi và cô Hàn tuy ngoài mặt bình thường nhưng kỳ thực chỉ có tôi biết cô Hàn đang nghĩ gì.
Sau một hồi lâu cô ấy nói, “Được rồi”.
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, nhưng những gì xảy ra tiếp theo khiến tôi ngượng chín người.
"Bóp chân cho cô đi, cô đi cả ngày nay nên hơi đau."
"Cái này ..."
"Nhanh lên, tại sao còn đứng ngây ra đó?"
"Cô…cô, cái này không được đâu ..."
"Thật sao, cô đang nghĩ đến chuyện cá lớn nuốt cá bé cũng không sao. "
Tôi sững sờ, tôi biết cô ấy đang ám chỉ đến việc Trùng Minh sắp thâu tóm Lâm Thịnh, xem ra bây giờ tôi thực sự bị người khác khống chế, thật sự không còn đường để rút lui.
Dưới con mắt giảo hoạt của Hàn Yên đang nhìn, tôi ngồi xổm xuống bên cạnh, đối diện với một bên đùi cô ấy.
Cặp đùi được quấn trong quần quần tất bó sát toát lên vẻ bóng bẩy, chất liệu mỏng dính của chiếc tất giống như lỗ chân lông khiến tôi hơi ngứa ngáy. Hàn Yên cao khoảng 1,7m, tỉ lệ đôi chân cùng cơ thể cũng rất chuẩn, nhìn đôi chân dài nuột nà hoàn hảo như tác phẩm nghệ thuật, tôi cảm thấy hơi nóng trong người.
Tôi từ từ đưa tay lên, chất liệu của quần tất có cảm giác sần sùi không giống như da người, nhưng chạm vào chúng rất dễ khiến người ta thích mê, hơn nữa còn có nhiệt độ cơ thể ấm áp của Hàn Yên. Tôi để tay lên và bắt đầu xoa bóp.
Trong lúc xoa bóp, tôi phát hiện có điều gì đó không ổn trong tư thế ngồi của cô giáo, cô liên tục bí mật cử động, cơ thể từ lúc vừa mới bắt đầu nghiêng sang một bên người tôi, hiện tại với tư thế bắt chéo chân gần như đối diện với tôi khiến tôi có thể nhìn thẳng vào đường xẻ tà của cái váy, vào sâu hơn một chút tôi nhìn thấy bộ phận riêng tư của cô ấy.
Quả là một vùng đất chứa đầy kho báu chưa có người thám hiểm, tôi cảm thấy không có từ ngữ nào có thể diễn tả được, dưới mương sâu đen kịt, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© căng đầy, giống như một cái bánh bao nhỏ bọc trong quần tất, bên trong mơ hồ là một chiếc qυầи ɭóŧ bằng ren trắng. Toàn bộ đũng quần hằn lên hai múi bưởi nhỏ, nhìn qua càng có một loại thèm muốn cảm giác, làm cho người ta muốn thò tay vào tìm tòi, khám phá đến tột cùng.
Tôi ngẩng đầu lên, Hàn Yên đang chăm chú nhìn tôi, nheo đôi mắt đẹp và mỉm cười, cô rõ ràng biết là cô sẽ rời đi, cô ấy làm vậy là có chủ ý.
Lúc này, một hồi báo hiệu vào lớp dồn dập vang lên, tôi giật mình sợ tới mức suýt chút nữa là té ngửa ra sàn nhà, đầu óc như muốn quay cuồng. hàn Yên rốt cuộc không kềm được nữa, ha hả cười. Các giáo viên xung quanh đều bị thu hút bởi tiếng cười đó, lộ ra ánh mắt nghi hoặc.
Tôi ngồi bên cạnh chân tay luống cuống sững sờ, không dám xoa bóp chân thêm cho Hàn Yên nữa, may mà các giáo viên khác lần lượt vào lớp, cuối cùng chỉ còn lại tôi và Hàn Yên trong văn phòng làm việc.
“Thưa cô, em, em vào lớp trước”
“không cho phép em đi!”
Tôi chưa kịp di chuyển thì cô ấy đã ngăn tôi lại.
“Tiếp tục xoa bóp cho cô.” Cô chỉ vào đôi chân đang mang vớ của mình.
“Thưa cô, lớp học đã bắt đầu.” Tôi ngập ngừng.
“Vậy thì trốn tiết đi.”
“Em… em….Cái này không được đâu?”
“Em bóp hay không bóp nữa?” Hàn Yên khoanh tay lạnh lùng nhìn tôi.
Cuối cùng, tôi buộc phải ngoan ngoãn vâng lời bởi sự bướng bỉnh của cô ấy.
Tôi đặt tay lên đùi cô ấy, và định tiếp tục xoa bóp cho cô, cô lại lên tiếng: “Sai rồi, không phải chỗ này!”
Tôi bối rối nhìn Hàn Yên, thấy cô ấy lom khom cúi xuống tháo giày cao gót, rồi co chân lên rút hai chiếc tất ra, một vùng cấm địa đập vào mắt tôi.
“Xoa bóp bàn chân cho cô, chỗ đó cũng rất mỏi.”
Nhìn đôi tất chân cùng hai bàn chân ướt đẫm mồ hôi, mắt tôi tối sầm lại, ©ôи ŧɧịt̠ dưới đũng quần của tôi phản ứng vểnh lên với tốc độ kinh hồn chạm nhẹ vào lòng bàn chân của Hàn Yên, đến nỗi có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
“Này!” Hàn Yên dường như cảm giác được, thân thể thanh tú khẽ run lên, nhưng không có rút chân lại.
Vì bàn chân thấm đẫm mồ hôi nên da thịt ở đây mềm hơn trên đùi, nhiệt độ lòng bàn chân cũng ấm hơn đùi, mùi hương dễ gây nghiện của mồ hôi thấm vào trong không khí. (Ôi thật vãi L)
Tôi không còn chút sức phản kháng nào nữa, giữ đôi gót ngọc trong tay và bắt đầu vuốt ve, xoa bóp chúng.
Tôi nghe thấy một tiếng rên nhẹ phát ra từ cổ họng của Hàn Yên, trên mặt hiện lên một vệt ửng hồng quyến rũ mê người, "Chân cô có hôi không Hạ Minh?"
"Không cô, mùi rất dễ chịu."
Cô ấy ngẩn người, mặt càng đỏ hơn.
Tôi không vội xoa bóp bàn chân cho cô ấy, mà thưởng thức những ngón chân xinh xắn của cô ấy trước. Tôi ngắm nhìn những ngón chân nhỏ nhắn và mềm mại của cô ấy, chúng được sắp xếp gọn gàng từ lớn đến nhỏ, cân đối, và không có hình dạng kỳ lạ Điển hình, một số phụ nữ có ngón chân thứ hai dài hơn ngón chân thứ nhất, điều này làm ảnh hưởng đến mỹ quan của bàn chân, nhưng Hàn Yên thì không, hai bàn chân đều hoàn hảo.
Sau khi quan sát ngón chân, tôi dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve xoa bóp lòng bàn chân mềm mại của cô ấy, dùng nhiệt độ của bàn tay mình truyền một chút nhiệt vào lòng bàn chân của cô ấy. Một lúc sau, cơ thể mỏng manh của Hàn Yên bắt đầu hơi run lên, và lúc này với tư thế ngồi hiện tại của hai chúng tôi, tôi có thể nhìn thấy khung cảnh dưới chân váy của cô ấy rõ mồn một, có thể nhận thấy một chút hơi ẩm rỉ ra từ đũng qυầи ɭóŧ của cô ấy.
"Ư ... ư ... ưm ..." Tiếng rêи ɾỉ của cô giáo dần lớn hơn, khuôn mặt xinh đẹp nóng bỏng đỏ bừng, não hải tràn ngập kɧoáı ©ảʍ.
Thay vì buông ra, tôi ấn lòng bàn tay sát vào lòng bàn chân Hàn Yên khiến kí©ɧ ŧɧí©ɧ càng thêm mãnh liệt, được một lúc thì cô bắt đầu chống cự, chân đạp loạn xạ, cố gắng thoát ra.
Trong đầu tôi lóe lên tà ý, nắm chặt gót sen của Hàn Yên, để cô ấy không thể thoát ra, tôi dùng lực ấn vào lòng bàn chân càng lúc càng mạn, như thể dung hợp bàn tay của tôi vào bàn chân ngọc bích của cô ấy.
" Ô…ô ... không ... đừng ... Hạ Minh ... em ... thả lỏng ...buông tay ra….. ", Hàn Yên “Ưm” lên một tiếng, thân thể mỏng manh của cô rung lắc dữ dội, bàn chân ngọc của cô rút mạnh ra khỏi tay tôi, bụng dưới của cô ấy bắt đầu co giật với tần suất cao rồi từ từ giảm dần, cả người co rút lại như con tôm trên chảo nóng rồi lại từ từ dãn ra. Tôi thấy bên trong váy, đũng qυầи ɭóŧ lúc đầu chỉ mờ hơi sương giờ đã ướt thành một mảnh lớn.