Tinh Dịch Hữu Độc

Chương 39: Ô ô...... Tướng công thao cực kì mãnh liệt! Lại nói sai rồi....

"Tướng công thao ngươi ngay đây, thao ngươi thật mạnh!"

Bị mấy câu của người nọ đánh bay lí trí, Mộ Dung Thanh Viễn đã quăng mục đích hôm nay đi từ hồi nào, ôm Cố Thiêm, nâng mông hắn lên hung hăng cắm vào.

"A tướng công...... Tướng công...... Ô ô...... Mau...... Mau...... Dùng lực...... A hừ......"

Nam nhân đâm rút giống như một trận mưa rền gió dữ, không ngừng lại dù chỉ một khắc, dốc hết sức lực thúc eo bừa bãi. Cứ mỗi cú nắc là côn ŧᏂịŧ đều đâm đến chỗ sâu nhất trong tiểu huyệt, thao được tiểu huyệt co rút không ngừng, cắn dương căn nam nhân không buông, giống như là cái miệng nhỏ nhắn bị bỏ đói lâu ngày vậy.

Hắn rõ ràng vừa bị thao trước đó, nhưng vẫn cứ dâʍ đãиɠ như vậy, mặc kệ như thế nào đều cảm thấy thao chưa đủ. Cố Thiêm vô lực thừa nhận nam nhân xỏ xuyên, hai tay bị treo trên đầu, cả người nhũn ra như muốn sụp xuống. Hắn muốn quấn lấy vòng eo tinh tráng của nam nhân, nhưng hai chân lại bị giam cầm, không được tự do. Bây giờ hắn đang bị độc chiếm hoàn toàn!

A...... Nhưng trong lòng hắn lại dâng lên cảm giác thỏa mãn, bên trong huyệt cũng vô cùng mẫn cảm, chỗ nào cũng được nam nhân thao cực kì sảng khoái, nước tiên nhỏ giọt.

"Nương tử, nói cho tướng công nghe, trong thành Tô Châu này côn ŧᏂịŧ của ai lớn nhất nào?"

Nam nhân thao một hồi cuối cùng cũng nhớ tới chính sự suýt nữa thì quên mất, không sai, y chính là kẻ lòng dạ hẹp hòi vậy đó. Du͙© vọиɠ vừa được xoa dịu, y liền cảm thấy không thoải mái.

Phỏng chừng nương tử y đều đã nhìn hết sạch thân thể của toàn bộ nam nhân thành Tô Châu này rồi, thật sự là, ai, thật sự là, tức chết y! Nếu thực sự có dươиɠ ѵậŧ nam nhân nào lớn hơn của y, y sẽ phái ám vệ thiến người đó! Y nhất định sẽ làm như vậy!

Thúc eo thô bạo đâm vào huyệt Cố Thiêm, sau đó đỉnh lộng điểm mẫn cảm, hắn bị nam nhân mãnh liệt tiến công thao đến mức hoàn toàn nói không ra lời, nghĩ: Sao nam nhân này ghen hoài không dứt vậy, không phải đều không xảy ra chuyện gì sao? Thật sự là phiền toái!

Hắn thở hổn hển, hô hô một hồi lâu, cuối cùng khó khăn mở miệng, "Đương nhiên là tướng công ...... A...... Tướng công...... lớn nhất...... Bọn họ...... Đều...... Đều không thể so với tướng công...... Ô ô...... A...... Tướng công ...... Đại nhục bổng có thể ...... Thao...... Thao nát...... Huyệt nương tử...... A há...... Thích chết......"

Lời Cố Thiêm nói khiến trong lòng nam nhân thoải mái và hài lòng hơn rất nhiều, y đắc ý thúc eo đυ. Cố Thiêm càng thêm mãnh liệt. Y cũng không thể phụ lời ca ngợi của nương tử được, muốn tận tâm tận lực thao huyệt hắn, khiến mỗi ngày sau này nương tử đều không thể rời xa đại nhục bổng của y!

"Nương tử ngươi nói thêm một chút, trong những người đó ai dễ nhìn nhất?"

Mộ Dung Thanh Viễn chậm rãi nói, huyệt Cố Thiêm vừa ướt mềm vừa căng chặt, lại không ngừng co rút, mυ'ŧ qυყ đầυ y run lên, như vậy thì không được, không cẩn thận thì y sẽ bắn mất. Y đành phải đổi thành đâm vào chín nông một sâu, từ từ cắm vào huyệt khẩu vài lần rồi mới dập mạnh vào, Cố Thiêm lập tức rêи ɾỉ đến biến giọng.

"A -- tướng công...... Tướng công...... Muốn bị đại nhục bổng của tướng công...... Thao...... Thao chết...... A......" Cố Thiêm vốn đang híp mắt hưởng thụ, bị thúc bất thình lình khiến hắn lập tức trợn tròn mắt, mặt dại ra nhìn về phía nam nhân.

"Sao nương tử không trả lời? Trong những người này ai dễ nhìn nhất, ai đẹp trai nhất?"

Đương nhiên là y rồi! Mộ Dung Thanh Viễn tự kỷ nghĩ, cái này còn phải suy nghĩ sao? Nhưng Cố Thiêm lại nghiêng đầu vừa làu bàu rêи ɾỉ vừa suy tư một hồi lâu.

Nói thật ra, hắn thực sự không nhớ rõ lắm mấy hoa mình đã hái, dáng người đẹp cũng có, bộ dạng đẹp trai có, dươиɠ ѵậŧ to đến mức tay hắn không thể nắm trọn cũng có. Còn muốn nói về đẹp trai nhất, đương nhiên chính là tiểu nhi tử nhà tiền trang rồi, chưa nói tới một thân quý khí, chủ yếu là y sẽ luôn nhìn ngươi cười dịu dàng với đôi mắt đào hoa, nói thật, Cố Thiêm còn thầm mến người ta nữa là.

*tiền trang: ngân hàng

Thế nhưng tất nhiên vẫn là tướng công nhà hắn đẹp trai nhất, nhưng mà Cố Thiêm lại hiểu sai ý, lý giải sai lời nói của nam nhân, cho rằng trong từ "những người này" không bao gồm y, cho nên hắn liền tự động loại Mộ Dung Thanh Viễn qua một bên.

Mộ Dung Thanh Viễn dỏng tai chờ nghe nương tử nhà y khen ngợi, ai ngờ lại nghe câu trả lời trớt quớt, khiến bụng y nhất thời sôi lên vì tức giận.

"Vâng...... là...... Là tiểu nhi tử...... Nhà tiền trang...... Ô ô...... Đẹp...... Đẹp trai nhất ...... A...... Tướng công...... A...... Mạnh quá...... Chịu không nổi ...... A...... Chậm một chút...... Không được......"

Cố Thiêm không biết câu nào đã đắc tội nam nhân, đột nhiên nam nhân như phát khùng vậy, điên cuồng đưa đẩy, chuyên môn chọn chỗ mẫn cảm nhất của hắn mà ngoáy.

"A đừng...... Không được tướng công...... Chậm một chút...... Chậm một chút......" Cố Thiêm vội vã cầu xin tha thứ, nhưng nam nhân vẫn không ngừng.

Tức chết y! Nương tử y cư nhiên cho rằng người khác anh tuấn hơn y, hừ, tên tiểu tử nhà tiền trang nào đó, hôm nay y nhất định phải cho tên gia hỏa đó biết mặt!

Ám vệ hôm nay lại có nhiệm vụ, hắn rất là hồi hộp, thế nhưng chủ tử nhất định sẽ để hắn đi thăm dò trước, được rồi, hắn vẫn còn có chút sáng suốt lo thu dọn mọi việc trước, chuyển cơn giận sắp sửa trút lên người phu nhân qua hắn.

"Thì ra tướng công ngươi không phải là người đẹp trai nhất, ta còn không bằng một người qua đường, sau này tướng công sẽ không thao ngươi nữa được chưa? Để cho tên tiểu công tử nhà tiền trang nào đó đến hầu hạ tiểu tao huyệt của ngươi a, hứ!"

Mộ Dung Thanh Viễn nói xong thì chậm rãi dừng lại, bất động, đại nhục bổng cắm trong huyệt, phẫn nộ nhìn hắn.

A...... Côn ŧᏂịŧ lớn không nhúc nhích nữa, chỉ cắm bên trong huyệt, mọi kɧoáı ©ảʍ trước đó đột ngột bị dừng lại, hắn sắp đạt cao trào rồi, chỉ còn một chút nữa thôi, sao lại ngừng lại lúc này?

Dâʍ ɖị©ɧ từ nơi hai người kết hợp chảy xuống tí tách, từng giọt va vào mặt đất dường như đều bị hắn nghe được, không có tiếng "phành phạch phành phạch" đưa đẩy, toàn bộ mật thất yên tĩnh đến đáng sợ.

Cố Thiêm co rút hoa huyệt dụ dỗ nam nhân: "Tướng công...... Tướng công...... Động một chút a...... Xem đi...... Nương tử...... Muốn...... Nương tử...... Muốn tướng công thao huyệt nương tử...... A......"

Hắn muốn lắc người cọ xát côn ŧᏂịŧ nam nhân, nhưng chỉ đưa đẩy được chút xíu, ngược lại còn khiến huyệt hắn càng ngứa hơn, cơn ngứa còn bị phóng đại gấp nhiều lần, cuối cùng hắn sốt ruột đến khóc lên.

Cuối cùng là hắn chọc giận nam nhân ở chỗ nào vậy? Hắn chỉ trả lời tướng công hắn thôi mà, chẳng lẽ chỉ bởi vì hắn khen người khác đẹp trai một câu? Nam nhân lại ghen tị rồi?

Cố Thiêm nhận ra, nhanh chóng cứu vớt nói: "Những người đó...... Sao có thể so với tướng công...... Ô ô...... Tướng công...... Đẹp trai nhất...... Là nhất...... Dễ nhìn nhất ...... A hực......"

Cố Thiêm vừa khen một câu, y lập tức nở nụ cười tươi như hoa, thế nhưng y lại cảm giác vẻ mặt này nhìn ngu vãi, lập tức nén cười, "Hứ, ngươi vừa nói người khác đẹp trai nhất mà, ngươi là đồ dối trá!"

"Tướng công...... Tướng công...... Nương tử sai rồi...... A hợ...... Sai lầm...... Mau cho nương tử đi......" Cố Thiêm cắn môi nhìn nam nhân đầy đáng thương, tiểu huyệt cắn chặt dương căn lấy lòng.

"Nương tử về nhà cùng tướng công được không?"

Hắn vốn đã đáp ứng nam nhân rồi, lúc này lại nhắc lại lần nữa, đương nhiên là Cố Thiêm nhanh chóng gật đầu đáp ứng, "Được...... Được...... Nhanh chóng thao...... Thao nương tử đi...... A......"

Mộ Dung Thanh Viễn lúc này mới cảm thấy mĩ mãn, thúc eo cắm rút điên cuồng một trận, cuối cùng bắn cho hắn một bụng tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Hết chương 39