"Ngươi tránh ra! Ngươi mà lại gần là ta sẽ gọi người tới đây đó!" Mộ Dung Thanh Viễn chỉ tay vào Cố Thiêm đang không ngừng tới gần mình, một tay hoảng sợ che ngực lại, nhìn qua giống như một con cừu non sắp bị làm thịt.
Tuy rằng bên trong huyệt ngứa muốn đòi mạng, thế nhưng Cố Thiêm cảm thấy nhìn nam nhân như vậy rất thú vị, cố nén xúc động muốn nhét dươиɠ ѵậŧ nam nhân vào trong huyệt của mình, cùng nam nhân diễn tiết mục đạo tặc "hãʍ Ꮒϊếp" dân nữ.
Dựa theo cốt truyện, Cố Thiêm cảm thấy lúc này mình phải nói, ngươi kêu đi, ngươi có kêu rách họng cũng sẽ không có ai đến đâu. Thế nhưng lời thoại này cũ rích rồi, hơn nữa lỡ Mộ Dung Thanh Viễn kêu thật, phòng này nhất định sẽ bị binh lính vây quanh ngay lập tức.
Cố Thiêm sợ tới mức nhanh chóng bịt miệng Mộ Dung Thanh Viễn, "Ngươi đừng kêu! Ta...... Ta...... Không...... Ngươi...... Ngươi cưỡиɠ ɧϊếp ta...... Là được......"
Mà ngược lại Mộ Dung Thanh Viễn còn nháy mắt với Cố Thiêm, ý tứ kɧıêυ ҡɧí©ɧ mười phần, thè lưỡi khẽ liếʍ lòng bàn tay của người nọ đang che miệng mình.
Đầu lưỡi mềm mại nhẹ nhàng đảo qua lòng bàn tay mẫn cảm, lòng bàn tay lập tức giống như là bốc hỏa vậy, nóng rực, Cố Thiêm rùng mình, nhanh chóng rút tay lại.
"Tên tiểu tặc này! Đúng là gan lớn bằng trời! Ngươi đừng câu dẫn người ta! Người ta sẽ không nghe lời ngươi đâu! Ta phải phải thủ thân như ngọc vì nương tử của ta!"
Mím môi, ngửa cổ, Mộ Dung Thanh Viễn làm ra một bộ dáng thà chết còn hơn. Thế nhưng ©ôи ŧɧịt̠ thô to dựng thẳng của y đang lắc lư nhẹ nhàng theo dao động của làn nước, nhìn có vẻ rất vội vàng nôn nóng muốn tìm tiểu huyệt cắm vào.
Thật sự không biết cuối cùng nam nhân có nhận ra hắn không, nhưng mà Cố Thiêm nghe nam nhân nói như vậy tận đáy lòng kỳ thật vẫn có chút cảm động, thế nhưng nam nhân thật sự không nhận ra hắn sao?
"Ngươi chỉ thao một lần...... Một lần là được...... Nương tử...... Nương tử...... Nương tử của ngươi sẽ không biết đâu ......" Cố Thiêm vừa thở hổn hển vừa nói, mắt dán chặt vào dươиɠ ѵậŧ của nam nhân không rời, thò tay ra, vô thức chạm vào dươиɠ ѵậŧ thêm lần nữa.
Mộ Dung Thanh Viễn lại mím môi, nhanh chóng dùng hai tay che dương căn của mình lại, mắng Cố Thiêm một câu, "Hừ! Nhìn cái gì mà nhìn! Tên ăn chơi dâʍ đãиɠ này!"
Mộ Dung Thanh Viễn diễn tả lại y chang vẻ mặt vừa ngượng ngùng vừa tức giận của nương tử nhà mình, tay Cố Thiêm cứng đờ giữa không trung sửng sốt, a a a ! Nam nhân nhà hắn có thể đừng học theo hắn được không!
Hắn lộ mông quỳ mọp trong thùng tắm, ngẩn ngơ nhìn nam nhân, trông vừa dâʍ đãиɠ vừa đáng thương.
"Xin ngươi thương xót...... Làm ơn...... Lỗ huyệt của ta...... Ngứa muốn chết rồi ...... Đυ. một chút...... Coi như là cứu người ...... Nương tử ngươi sẽ không trách ngươi đâu mà......" Cố Thiêm đáng thương tội nghiệp chà chà tay, quỳ xuống tiến lên một bước, "Ngươi thao...... Thao ...... Ta đi......"
"Không thể được!" Mộ Dung Thanh Viễn dựa lưng lên thùng tắm, nhấc một chân lên cao định bước ra ngoài, để cây gậy thịt mà Cố Thiêm ao ước đến thần hồn điên đảo trồi lên khỏi mặt nước.
Côn ŧᏂịŧ thô to đã ở ngay trước mắt hắn, Cố Thiêm nhớ tới cảm giác tê sướиɠ khi gậy thịt đó ra vào trong cơ thể mình. Côn ŧᏂịŧ liên tục cọ xát đỉnh lộng lên điểm mẫn cảm của hắn, hắn sẽ tự động lắc lư theo nhịp đưa đẩy của côn ŧᏂịŧ, huyệt bị thao sảng khoái, hắn sẽ phóng túng rên la không ngần ngại!
Ô ô ! Thực sự muốn được côn ŧᏂịŧ kia thao vào mà!
Cố Thiêm nuốt nước bọt, không kiềm chế nổi mà mò tay xuống huyệt mình.
"Ngươi biết không?" Thưởng thức đại gia hỏa bị mình đùa bỡn trong tay, Mộ Dung Thanh Viễn nói: "Nương tử nhà ta rất hay ghen, nàng mà biết côn ŧᏂịŧ của ta đã cắm vào huyệt người khác, nhất định nàng sẽ tức giận đến mức không thèm nhìn mặt ta nữa!"
"Ưʍ......" Mộ Dung Thanh Viễn nắn côn ŧᏂịŧ đung đưa của mình, ngón cái nhẹ nhàng vân vê trên qυყ đầυ, cắn môi cố ý phát ra thanh âm quyến rũ như thế.
"Hô......" Cố Thiêm nhìn biểu cảm khiêu gợi của y, không do dự cắm ngón tay vào lỗ huyệt đói khát, rồi ngoáy mạnh khuấy đảo bên trong.
"Ư...... Ngứa quá...... Ưʍ......" Cố Thiêm giạng chân quỳ gối trước mặt Mộ Dung Thanh Viễn, tay tự kí©ɧ ŧɧí©ɧ phía dưới, làm nước sóng sánh "ì oạp" khuấy động tâm can Mộ Dung Thanh Viễn tâm.
"Côn ŧᏂịŧ của ta coi vậy chứ vẫn có thể thao nương tử nhà ta choáng luôn, thao đến khi nàng xin tha mới thôi." Mộ Dung Thanh Viễn thấy Cố Thiêm đã nôn nóng khó nhịn tự móc huyệt mình, càng cố tình tăng ngữ khí dụ dỗ kɧıêυ ҡɧí©ɧ thêm. Tay chậm rãi vuốt ve dươиɠ ѵậŧ, còn cố ý phát ra tiếng rêи ɾỉ đè nén, "Ưm hừ...... Lỗ huyệt của nương tử nhà ta, đυ. vào vừa ướŧ áŧ vừa mềm nhũn lại còn nhiều nước, thịt huyệt bên trong giống như là cái miệng nhỏ nhắn vậy, cứ cắn côn ŧᏂịŧ của ta không buông, sướиɠ muốn chết!"
Mộ Dung Thanh Viễn nói xong còn cố ý thẳng lưng đẩy hông, côn ŧᏂịŧ thô to uy vũ hẩy hẩy giữa không trung, giống như là đang thao huyệt hắn vậy.
Động tác tay Cố Thiêm nhanh hơn, ba ngón tay ra vào cùng lúc, nhưng mà, ngón tay căn bản là không thể cào đến chỗ ngứa kia!
"Cho ta đi...... Thao huyệt ta...... Huyệt của ta cũng giống...... Nương tử ngươi vậy...... Sẽ khiến ngươi...... Thoải mái ...... Ô ô...... Trong huyệt ngứa chịu không nổi ...... A...... Cứu ta...... Giúp ta với......" Cố Thiêm vừa tự cắm huyệt mình, vừa cọ cọ người nam nhân, dương căn đã gần trong gang tấc rồi!
Nhìn hắn có thể nhẫn nhịn đến mức này, vậy mà còn không chịu tháo mặt nạ xuống cũng đáng nể thật. Mặt nạ này nhìn kĩ lại thì thấy hơi quen quen, chính là cái lần trước y làm lại cho Cố Thiêm, bây giờ đeo mặt nạ y làm đến đây cầu y thao, sau đó lại giả vờ là không biết y sao? Mộ Dung Thanh Viễn nghĩ: Nương tử của mình quả thực ngốc nghếch đến đáng yêu.
"Đυ. ta đi...... Đυ. ta đi...... Cầu xin ngươi...... đυ. ta đi mà...... Huyệt của chúng ta giống nhau ...... Ô ô......" Mặt hắn đã kề sát dươиɠ ѵậŧ nam nhân, hiện tại chỉ cần hắn cúi đầu là có thể ngậm đại nhục bổng này vào trong miệng, Cố Thiêm thèm thuồng đến mức nước mắt ứa ra, bộ dạng lê hoa đái vũ động lòng người.
"Nhưng côn ŧᏂịŧ của ta chỉ thuộc về một mình nương tử ta thôi!" Mộ Dung Thanh Viễn vân vê côn ŧᏂịŧ xoa xoa quanh miệng Cố Thiêm, Cố Thiêm nhanh chóng thò lưỡi đuổi theo liếʍ láp.
Trong xoang mũi tràn ngập hương vị dươиɠ ѵậŧ nam nhân, gần trong gang tấc nhưng là cố tình không thao hắn, Cố Thiêm nôn nóng đến mức muốn giật mặt nạ xuống mà nói, ta chính là nương tử của ngươi nè!
Nhưng như vậy thì rất mất mặt! Hắn vừa cãi nhau với nam nhân rồi trở về nhà mẹ, còn chưa đầy một ngày hắn đã vội vàng chạy đến cầu xin nam nhân thao mình, đây không phải là điều Cố Thiêm nên làm! Không phải! Dù là bất đắc dĩ làm, cũng không thể để cho người khác biết! Không thể để tên tiểu nhân Mộ Dung Thanh Viễn đắc chí được! Y rất ngang ngược!
Nhưng bên trong huyệt thật ngứa ngáy, ý chí của hắn cũng dần dần tiêu tán, hắn sắp gục ngã rồi, hắn nhớ nam nhân, càng thèm muốn côn ŧᏂịŧ nam nhân!
À đúng rồi! Hắn đột nhiên nhớ ra hắn đến đây để gian da^ʍ nam nhân mà, chẳng phải bình thường ở trên giường nam nhân không cho hắn vẫn cầu sao, bây giờ hắn chỉ cần mạnh bạo thêm nữa là được!
"Ngươi không cho ta...... Ta...... Ta sẽ...... cưỡиɠ ɧϊếp ngươi......" Cố Thiêm cầm chặt côn ŧᏂịŧ nam nhân uy hϊếp.
"A? Ta sợ quá đi!" Nam nhân nhún vai, tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng nhìn mặt giống như hoàn toàn không quan tâm.
Cố Thiêm lại đứng dậy, nhấc chân, lúng túng ngồi lên người nam nhân, "Vậy...... Ta đây sẽ...... sẽ không khách khí...... ......"
Côn ŧᏂịŧ trong tay hắn, Cố Thiêm nhắm ngay tiểu huyệt, lúc này nam nhân lại đột nhiên đẩy thẳng vào trong, cây gậy thịt lập tức cắm vào.
Nhưng nam nhân cũng kêu la thảm thiết: "Đừng! Ngươi tránh ra! Ta chỉ thao huyệt nương tử ta! Ô ô...... Đừng! Không muốn...... Không được...... Nương tử mau tới cứu tướng công với...... Tướng công của ngươi sắp bị người khác cưỡиɠ ɧϊếp rồi!"
Thế nhưng côn ŧᏂịŧ kia lại đang tấn công mạnh bạo trong lỗ huyệt hắn, mỗi một phát đều đυ. đến lút cán, phành phạch rung động.
"A...... Ô ô...... Thoải mái quá...... A...... Nhanh lên...... Mạnh lên...... Nương...... Nương tử ngươi...... Sẽ không tới cứu ngươi đâu!"
Bởi vì nương tử ngươi đang bị ngươi thao nè!
Tên Mộ Dung Thanh Viễn này là tên khốn ăn nói hai lòng, cuối cùng y cũng không nhận ra hắn à? Nếu không nhận ra hắn mà còn thao hắn, y, đây chính là phản bội!
Cố Thiêm vừa nghĩ vậy, trong lòng lại bất mãn, nhanh chóng lên xuống phập phồng trên người nam nhân, trong lòng nghẹn một cơn giận, vừa để côn ŧᏂịŧ nam nhân thao huyệt mình vừa cào cấu ngực nam nhân để trút giận.
"Ư...... Ưʍ...... Ngươi...... Ngươi là đồ vong ân phụ nghĩa ...... Khốn nạn...... Ô ô...... Ngươi...... Nương tử ngươi nhất định sẽ hận...... Hận chết ngươi...... Ngươi đυ. ...... Người khác...... Ô ô...... Nương tử ngươi...... Sẽ không tha thứ ngươi...... A...... Chỗ đó...... A......"
Nam côn ŧᏂịŧ vừa lúc đâm đến điểm mẫn cảm của Cố Thiêm, Cố Thiêm rít lên một tiếng the thé, tay không khống chế mà cào mạnh lên ngực nam nhân, nhất thời trên đó liền rỉ máu.
"Ô ô...... Cứu mạng a...... Nương tử...... Cứu ta...... Không được...... Tướng công ngươi bị người ta làm nhục! Nương tử! Ngươi đâu rồi? Ta, ta không muốn sống nữa!"
Mộ Dung Thanh Viễn trên mặt tràn đầy vẻ nhục nhã tuyệt vọng muốn tìm cái chết, thế nhưng động tác ở eo lưng lại không hề trì hoãn chút nào, nâng mông Cố Thiêm thúc eo vừa nhanh vừa mạnh.
Nước bắn tung tóe, ì oạp cộng hưởng, cái lỗ đói khát đã lâu cuối cùng cũng chiếm được cây gậy thịt to bự mà nó nhớ mong tha thiết, đương nhiên là liều mạng phối hợp nam nhân. Hai tay chống trên ngực nam nhân, mông phụng phịu đuổi theo côn ŧᏂịŧ, bên trong huyệt bị đυ. sướиɠ, cuối cùng trên mặt hắn cũng lộ ra vẻ thỏa mãn.
Nhưng Cố Thiêm lại hừ lạnh một tiếng thầm nghĩ: Nam nhân giả bộ thật sự giống ghê, ai không biết còn tưởng là hắn đang đυ. nam nhân đó!
Sau này phải đợi hắn giáo dục lại đàng hoàng, như thế này còn ra thể thống gì!
"Ô ô...... Nhanh lên...... Nhanh lên...... Không được...... Sắp ngứa chết ...... Mau......"
Nước ấm áp bao vây lấy hai người, nơi kết hợp chặt chẽ lúc này khuất dưới làn nước mà đưa đẩy kịch liệt. Nước ấm tựa hồ đang chen vào huyệt theo động tác nam nhân, huyệt hắn vốn đã ẩm ướt nóng bỏng, lại thêm nước ấm dễ chịu thật sự là một mớ hỗn độn ướŧ áŧ mềm mại.
"Nương tử ! Nương tử! Vi phu xin lỗi ngươi! Nương tử! Đều tại tên xấu xa này! Hắn! Hắn ép buộc vi phu! Hu hu! Nương tử ! Tại sao ngươi không đến cứu ta?" Mộ Dung Thanh Viễn vừa cười thầm dưới đáy lòng, vừa tiếp tục khóc càng lúc càng sướt mướt hơn, "Hu hu...... Nương tử ơi, vi phu không còn mặt mũi sống tiếp nữa!"
Cố Thiêm đang bị thao sướиɠ, nhưng nghe nam nhân hứng trí gào khóc như tên bại hoại vậy. Cố Thiêm đột nhiên cảm thấy lúc nam nhân nói lời thô tục trên giường là hấp dẫn nhất, vừa đùa giỡn hắn vừa đυ. hắn, còn bây giờ khóc sướt mướt thành cái dạng gì đây?
"Đừng khóc mà!" Cố Thiêm trợn mắt, mông dập mạnh lên dươиɠ ѵậŧ nam nhân, "Còn khóc, còn khóc nữa ta sẽ cắt phăng côn ŧᏂịŧ ngươi á!"
Được rồi, lời đe dọa này hoàn toàn khiến nam nhân phải ngậm miệng lại, côn ŧᏂịŧ chặt rồi thì làm sao y thao nương tử được? Nương tử y quả thực rất tàn nhẫn.
"Ngươi! Ngươi độc ác quá! Hu hu ......" Nam nhân rơi lệ tí tách không biết thật hay giả, bĩu môi, uất ức lên án.
"Đυ. nhanh lên! Có nghe không! Còn không mạnh lên, ta sẽ, ta sẽ cắn đứt côn ŧᏂịŧ ngươi đó!" Nam nhân vừa mới thả lỏng một lát, Cố Thiêm đã không chịu nổi, khó nhịn lắc lư trên thân nam nhân, tiểu huyệt kẹp mạnh một phát xem như nhắc nhở nam nhân.
Nương tử nhà hắn lúc cắn đứt, lúc thì chặt phăng, sao có thể uy hϊếp y như vậy? Hắn không biết chặt côn ŧᏂịŧ rồi thì tính phúc của hắn cũng sẽ không còn nữa sao?
*tính phúc: hạnh phúc tìиɧ ɖu͙©
"Ngươi dám! Nếu có gì không hay xảy ra với côn ŧᏂịŧ của ta, nương tử của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Hừ!" Nước ấm dường như dần dần nóng lên do hai người kịch liệt giao hợp, Cố Thiêm không nghe thấy lời đe dọa của nam nhân, nhắm mắt lại ngồi trên bụng nam nhân rong ruổi, hưởng thụ đến cực điểm.
"Ô ô...... Thật thoải mái...... A hức...... Bên trong huyệt bị thao thật thoải mái...... A...... Mạnh lên...... A...... Chính là nơi này...... A a...... Sướиɠ quá......"
Cố Thiêm xoay eo để côn ŧᏂịŧ dễ dàng chạm tới điểm mẫn cảm của mình, nam nhân cũng tự nhiên mừng rỡ phối hợp. Trên mặt lộ ra vẻ miễn cưỡng, nhưng càng làm lại càng mãnh liệt hơn, tiếng nước ào ào vang vọng hòa cùng tiếng Cố Thiêm kêu rên dâʍ đãиɠ phập phồng, thanh âm lớn đến mức ngay cả người hầu tuần tra bên ngoài cũng nghe thấy.
Người hầu lại sửng sốt, phu nhân nhà hắn không phải đã về nhà mẹ rồi sao? Tiếng kêu rên phóng túng trong kia là sao? Chẳng lẽ chủ tử có tình nhân mới, thừa dịp phu nhân không ở đây mà làm ra chuyện như vậy! Không được! Đợi phu nhân quay lại, hắn nhất định phải tố cáo!
Hừ ! Tức quá nên người hầu này vội cởi giày ném vào cửa, cho các ngươi vụиɠ ŧяộʍ tằng tịu này! Phu nhân tốt như vậy, chủ tử thật sự đào hoa!
Ám vệ vừa nhìn đã thấy không ổn, vội vàng phi thân từ trên nóc nhà xuống, chụp được giày của người hầu. Đùa cái gì chứ, quấy rầy kế hoạch của chủ tử y không gánh nổi hậu quả đâu!
"Ăn trộm! Vậy mà lại ngồi trên nóc nhà người ta rình coi chủ tử nhà ta giao hợp với người khác!" Người hầu chỉ vào ám vệ nhìn trên nhìn dưới đánh giá, sau đó chợt nhận ra, "A, hóa ra ngươi chính là tên hái hoa đạo tặc trong thành Tô Châu kia! Xí! Không biết xấu hổ! Vậy mà còn dám đến hái Mộ Dung phủ chúng ta!"
Người hầu vừa kết tội ám vệ xong đã xắn tay áo lên lao về phía trước, "Hôm nay ta phải bắt ngươi nộp cho quan phủ!"
Ám vệ cũng bất đắc dĩ, y thật là oan uổng quá đi. Tên hái hoa đạo tặc thật rõ ràng chính là kẻ đang bị thao sung sướиɠ trong phòng kia, sao y lại thành con cừu thế tội rồi?
Còn người này cứ hô hoán kêu gào quấy rầy nhã hứng của chủ tử cùng phu nhân thì xử lí thế nào đây? Ám vệ trực tiếp đè người hầu xuống đất, lấy tay bịt cái miệng ồn ào của hắn lại.
"Ưm! Ô ô! Ô ô!" Người hầu giãy dụa liên tục, chửi bậy trong miệng, nhưng ám vệ không thèm để ý.
Thế nhưng y còn phải thực hiện nhiệm vụ của mình, y phải hộ giá chủ tử của mình, ngồi trên nóc nhà quan sát toàn bộ mọi thứ trong sân ngoài sân, ngăn cản những nguy hiểm có thể xảy ra.
Y đành phải mang theo người hầu bay lên nóc nhà, đặt người hầu dưới thân, bịt miệng hắn lại, yên lặng quan sát xung quanh.
"Ô! Ô! Ư! Ưm!" Người hầu vùng vẫy giãy dụa, nhưng lại bị thân thể cường tráng của ám vệ đè xuống không thể nhúc nhích nổi.
Tên biếи ŧɦái này! Người hầu thầm mắng trong lòng, ngươi có đam mê rình xem người khác giao hợp thì kệ ngươi, kéo ta lên làm gì? Hắn, hắn hoàn toàn không muốn thông đồng cùng y làm chuyện vô liêm sỉ như vậy đâu!
Hắn sợ tới mức vội vã nhắm chặt mắt lại, nhưng mà trên nóc nhà hoàn toàn không có gạch ngói vụn bị nhấc lên, người hầu lại khinh bỉ, nhắm mắt lại đã định tội ám vệ.
Y chính là tên hái hoa đạo tặc trong thành Tô Châu! Chắc chắn là y!
"A...... Thật thoải mái...... Ô ô...... Sắp bị thao chết...... A...... Không được...... Đổi tư thế...... Đổi tư thế...... Ô ô...... Mau cắm vào...... Cắm vào trong tiểu huyệt đi...... A......"
Cố Thiêm cưỡi trên người nam nhân đã lâu, dần dần mất sức, đứng dậy, tự động chống thùng gỗ đứng vững, hai chân giạng ra, chổng mông, kêu gọi nam nhân đυ. vào nhanh lên.
Mộ Dung Thanh Viễn vừa khóc vừa nói không được, ta không muốn, xin lỗi nương tử, thế nhưng động tác lại tuyệt đối không qua loa chút nào, bóp eo Cố Thiêm, côn ŧᏂịŧ chọc thẳng, phạch một tiếng cắm vào.
Dẹp đi! Ngươi có lỗi với nương tử ngươi từ lâu rồi! Ngươi chờ bị quả báo đi! Người hầu nghe chủ tử nói, dưới đáy lòng lẩm bẩm.
"A...... A...... Mạnh lên...... Mau...... Mau...... Đυ. mạnh nữa đi...... Thao nát tiểu huyệt...... Ô ô...... Thao chết ta đi...... Tao huyệt ngứa quá...... A a...... Mau...... Mau...... Ô ô...... Thao chết ta đi...... Ư...... A há......"
Cố Thiêm ngẩng cao đầu phóng túng kêu một tràng, truyền vào trong tai hai người trên nóc nhà vô cùng rõ ràng, nghe thanh âm này tiểu tặc chắc chắn là bị đυ. đến sảng khoái rồi, vừa quyến rũ vừa dâʍ đãиɠ, khiến người nghe nhịn không được muốn phát điên.
Ô ô, tiểu tặc kia nhất định đã bị thao mông nở hoa, hai chân mở rộng, mông run rẩy, lỗ huyệt bị đυ. đến phun nước luôn, hắc hắc, chắc chắn là ướt đẫm nước rồi! Hắn nghe được tiếng nước đó!
Người hầu cũng có chút nghĩ nhiều, nhưng vừa tưởng tượng ra liền không phanh lại được, mười tám tư thế đều hiện ra trong đầu, nghĩ đến cả người hắn nóng lên, nhất là còn đang có một thân thể ấm nóng mạnh mẽ cường tráng đè nặng trên người hắn.
Người hầu khó nhịn động đậy, mông vừa vặn nằm giữa hai chân ám vệ, nhưng hắn không nhận ra. Hắn bị đè ép tê rần cả người, vì thế hắn lại giật giật.
Mông liền cọ xát vào đũng quần ám vệ.
Vốn ám vệ nhìn chủ tử nhà mình yêu đương mỗi ngày, nghe hai người giao hợp rên la mỗi ngày, y đã dục cầu bất mãn rồi. Nếu lúc này chỉ có một mình y còn có thể chịu đựng được, thế nhưng hiện tại dưới thân y lại có một thân thể mới mẻ nóng bỏng, "câu dẫn" y đủ kiểu.
Xin lỗi, y cương rồi.
Ban đầu người hầu cũng chỉ cảm thấy hơi kỳ quái, sao tự nhiên có cái gì đó giống như cây gậy đập vào mông hắn! Hắn khó hiểu dùng mông cọ cọ lên cây gậy, nghĩ: Rốt cuộc đây là cái gì?
"A...... Muốn bị thao chết...... Ô ô...... Không được...... Bắn đi...... Bắn cho ta...... A...... Rót tϊиɧ ɖϊ©h͙ đầy hoa huyệt đi...... A ha ha...... Bắn cho ta...... Bắn đầy......"
"Ưrg hừ......"
Tiếng Cố Thiêm dâʍ đãиɠ la hét, tiếng nam nhân rên lên khi xuất tinh, tất cả đều lọt vào tai hai người bọn họ không thiếu một chữ, người hầu chợt nhận ra, cây gậy kia chẳng phải chính là dương căn của nam nhân sao?
"Nếu ngươi còn động đậy, ta sẽ không nhịn được nữa." Cái người phía trên hắn lúc này đã không thể kiềm chế nổi, uy hϊếp nói.
Hết chương 32