Tinh Dịch Hữu Độc

Chương 28: Mặc yếm gọi tướng công, bịt mắt điều giáo mặc yếm play

"Chúng ta chơi cái nào trước đây?" Mộ Dung Thanh Viễn nhìn những đồ chơi tìиɧ ɖu͙© xếp thẳng hàng trên nệm: Ngọc thế có cái cong, cái thẳng, đặc biệt là cái được khắc rỗng ruột, bên trên có vài lỗ hổng, do bên trong trống rỗng, nên sau khi đưa vào tiểu huyệt, trải qua vài lần đưa đẩy, dâʍ ɖị©ɧ chắc chắn sẽ tràn vào bên trong ngọc thế chạm rỗng thông qua những lỗ hở.

Chờ sau khi đưa đẩy kịch liệt liên tục, ngọc thế sẽ tràn đầy chất lỏng ngọt ngào, đến lúc rút ra thì sẽ ướt đẫm toàn bộ nệm giường. Mà nương tử nhà y thì banh rộng hai chân, tiểu huyệt ửng hồng quyến rũ bị thao đến sưng tấy, nước da^ʍ chảy ra, lóng lánh ướŧ áŧ, vừa thơm ngon vừa ngất ngây.

"Ngại lắm." Cố Thiêm kéo góc áo nam nhân, hai mắt lấp lánh, ngại ngùng chỗ nào, rõ ràng là cực kì mong chờ.

Tính tình nương tử nhà y là kiểu đã nghiện còn ngại, Mộ Dung Thanh Viễn biết rất rõ, không thèm nói thêm lời nào vô nghĩa, trực tiếp lột đồ hắn luôn.

"Ê!" Cố Thiêm né một chút, "Làm gì vậy? Trời còn chưa tối mà." Cố Thiêm chỉ ra ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn mờ nhạt chiếu xuyên qua cánh cửa, tia sáng nhờ nhờ mang đến sự tĩnh lặng của chạng vạng, rõ ràng là phải tiêu điều nhưng lúc này lại có vẻ tươi tắn ấm áp.

"Ta nói trời tối là tối."

Mộ Dung Thanh Viễn trực tiếp ra lệnh ám vệ phủ vải đen bên ngoài cửa sổ, trong phòng lập tức tối sầm lại.

Mộ Dung Thanh Viễn thắp nến lên, cầm nến đặt ở đầu giường, ngạo nghễ không biết xấu hổ mà nói: "Nương tử, chúng ta nghỉ ngơi thôi, trời tối rồi."

Người này đúng là già mồm át lẽ phải, Cố Thiêm nhìn y không biết nói gì nữa, trong lòng sâu sắc cảm thấy người này đã ngây thơ hết thuốc chữa rồi.

Ăn hϊếp, áp đảo, cởϊ qυầи áo, chỉ trong một giây.

Nhìn cái yếm đỏ au thêu đầy tranh đông cung bên cạnh, Mộ Dung Thanh Viễn cầm lấy ướm lên người Cố Thiêm, khoa tay múa chân một chút nói: "Nương tử của ta mà mặc vào chắc chắn cực kì xinh đẹp."

"Sao ngươi dám chắc?" Cố Thiêm níu cái yếm nhìn nhìn, gương mặt đỏ rực thẹn thùng nhưng vô cùng dễ thương.

"Đương nhiên là chắc chắn, mặc vào cho tướng công ngắm đi."

Trong mắt tràn đầy chờ mong, Mộ Dung Thanh Viễn nhìn thân thể trần trụi của Cố Thiêm, vẻ mặt hắn như vừa ghét bỏ vừa xấu hổ, không kìm được mà ôm eo Cố Thiêm cọ cọ năn nỉ: "Nương tử? Nương tử? Nương tử ngoan, mặc thử một lần đi mà."

Thẹn thùng bối rối một lát, Cố Thiêm nhìn vẻ mặt tội nghiệp của Mộ Dung Thanh Viễn, hắn không đành lòng, hơn nữa nam nhân của hắn vậy mà lại làm nũng với hắn, vẻ mặt đáng yêu khôn tả.

Cố Thiêm đành phải bất đắc dĩ nói: "Ngươi xoay người sang chỗ khác đi, đợi ta mặc xong ngươi mới được quay lại! Không được nhìn lén đâu đó!"

"Được, được, được." Mộ Dung Thanh Viễn cười trộm xoay người qua chỗ khác, thế nhưng ánh mắt lại không kìm được mà liếc qua thưởng thức cơ thể lõα ɭồ kia.

Cố Thiêm mặc yếm vào, tấm lưng trắng mịn bóng loáng thẳng tắp, trên vòng eo mảnh khảnh chỉ có một sợi dây đỏ sậm vẽ lên một đường cong mê người, tôn lên làn da trắng noãn như tuyết của hắn.

Mộ Dung Thanh Viễn chỉ liếc một cái, lập tức không kiềm chế nổi mà vồ tới.

Cắи ʍút̼ xương quai xanh khiêu gợi, gặm sợi dây màu đỏ trên cổ hắn, kéo ra một đường cong quyến rũ. Mộ Dung Thanh Viễn cắn sợi dây liếʍ lên từng chút một, cuối cùng kề môi vào tai người nọ, thở ra một hơi nóng bỏng.

"Nương tử, nương tử, nương tử......" Tiếng thì thào liên tục vang bên tai, Cố Thiêm nhắm chặt mắt lại, đôi môi đỏ hồng hé ra không kìm được thở phì phò, bất giác âm thanh phát ra giống như là tiếng trả lời rêи ɾỉ ái muội.

"Ưʍ...... Ưʍ...... A...... Tại...... Ta...... Đang......"

Khuôn mặt đỏ bừng vì lửa dục, Cố Thiêm ôm cổ nam nhân, hai đùi đã tự động tách ra, quấn lên eo nam nhân, vừa chậm rãi cọ xát bên trên dươиɠ ѵậŧ đã dựng đứng vừa rêи ɾỉ cầu xin, "Ưʍ...... Ngứa...... Chỗ đó thật ngứa...... Ngứa......"

Giọng hắn mang theo giọng mũi dày đặc cố gắng làm nũng, có mị lực làm lòng người rạo rực. Mộ Dung Thanh Viễn trấn an, để Cố Thiêm nằm sấp xuống giường, lại dùng lụa đỏ che lên mắt hắn, còn mình thì dịu dàng hôn lên tấm lưng trần.

Hôn từ xương cổ đi xuống, đôi môi hơi lạnh của nam nhân chậm rãi dạo chơi trên lưng hắn, Cố Thiêm bị hôn cả người tê tê dại dại, nhẹ nhàng phiêu phiêu, thân thể không khỏi run lên. Cho đến khi môi nam nhân đi đến cặp mông cong nẩy của hắn, hôn hít, gặm cắn phần da thịt đàn hồi mềm mại này.

"Hô...... Ưʍ...... Nhanh lên...... Nhanh lên...... A......" Nam nhân dùng cả răng và môi cọ xát cặp mông đầy đặn, giữa những cơn đau ẩn ẩn lại mang theo cảm giác sướиɠ, đã kɧıêυ ҡɧí©ɧ được lỗ huyệt đói khát chảy nước ra.

"Muốn...... Muốn...... Tướng công...... Tướng công...... A...... Ngứa chết ...... Lỗ huyệt ngứa quá...... Muốn...... Nhanh lên......"

Cơn ngứa như muốn ăn tươi nuốt sống, Cố Thiêm nằm trên giường dần dần đánh mất sự rụt rè, bò dậy nâng mông cao lên.

Nửa người trên nằm ở trên giường, cặp mông mượt mà vểnh cao, đặc biệt là hai cái miệng nhỏ nhắn nhễ nhại nước miếng thật mê người.

Không biết hai cái miệng nhỏ nhắn này có thích những đồ chơi bày đầy trên giường kia hay không?

"Dùng cái này trước được không?" Mộ Dung Thanh Viễn cầm lấy ngọc thế chạm rỗng, y muốn nhìn cảnh tượng dâʍ ŧᏂủy̠ tanh khai dần dần rót vào ngọc thế, đến khi rút ra khỏi huyệt hắn, ngọc thế liền bắt đầu chảy nước "tong tỏng" da^ʍ mĩ.

Ngọc thế chạm rỗng vừa cầm lên đã nghe tiếng "leng keng leng keng" phát ra.

Hóa ra bên trong ngọc thế có nhét hai cái chuông nhỏ.

Trong bóng tối, Cố Thiêm đứng hình khi nghe tiếng chuông, chổng mông, đáy lòng dâng lên từng đợt hốt hoảng, giữa kích động xen kẽ hưng phấn, còn kèm theo thấp thỏm đối với số phận sắp tới của mình.

Hắn sẽ bị nam nhân hung hăng đùa bỡn, huyệt hắn sẽ bị thao văng nước giàn giụa, toàn bộ đồ chơi đều nhét vào trong tiểu huyệt của hắn, khiến hắn sướиɠ đến dục tiên dục tử!

"Nhanh lên...... Nhanh lên...... Thao vào đi...... A hức...... Đừng ..... Sắp ngứa chết rồi ......" Cố Thiêm nghe tiếng linh đang, lắc mông lùi lại, dựa vào cảm giác mà tìm đến ngọc thế, thúc giục nam nhân nhanh chóng cắm vào đi.

"Mau a...... Cắm vào...... Ô ô...... Muốn...... Muốn...... Muốn nam nhân...... Thao...... Ô ô......" Ngọc thế đã được nam nhân đưa đến miệng huyệt, dừng lại mài mài xung quanh, sử dụng những đường vân được khắc lồi lên trên ngọc thế để cọ xát, trêu đùa Cố Thiêm suýt bật khóc.

"Ô ô...... Cắm vào a...... A...... Bên trong huyệt ngứa sắp chết ...... Tướng công...... Tướng công...... Mau...... Tiến vào......" Cố Thiêm sốt ruột di chuyển cơ thể đuổi theo ngọc thế phía sau, muốn ngay lập tức nuốt nó vào trong huyệt, nhưng nam nhân lại cố tình không cho, hắn đuổi, y trốn, vừa trốn vừa xoa mài kɧıêυ ҡɧí©ɧ trước cửa huyệt hắn, làm sao Cố Thiêm có thể chịu đựng được?

Nhìn dáng vẻ háo hức của Cố Thiêm, Mộ Dung Thanh Viễn cười trộm, nương tử nhà y nên được điều giáo đàng hoàng. Chỉ có lúc nằm trên giường cầu xin y đυ. mới nhớ tới việc gọi y là tướng công, nương tử không nên như thế, không tốt! Cần phải dạy hắn một bài học!

"Nương tử, hai tiếng tướng công này, không chỉ ở trên giường, bình thường ngươi cũng gọi ta như vậy được không?"

Ngọc thế đã được Mộ Dung Thanh Viễn ấn vào một chút, môi âʍ ɦộ đầy đặn bị khều ra, cọ vào đỉnh hoa hạch, Mộ Dung Thanh Viễn dùng lực một chút, Cố Thiêm lập tức đáp lại bằng tiếng rên cực lớn.

"A...... A...... Chỗ đó sướиɠ quá...... A...... Đi vào...... Đi vào...... Bên trong cũng ngứa...... Nhanh lên a...... Thao một chút......"

Huyệt sau trống rỗng, ngứa ngáy không thể chịu nổi, cái loại ngứa ngáy này lại bị phóng đại vô hạn trong bóng tối, càng ngày càng khó chịu.

Khăn lụa đỏ bịt mắt gần như đã ướt đẫm nước mắt, Cố Thiêm đáng thương chổng mông cầu xin, "Cho ta...... Cho ta a......"

"Sau này mỗi ngày đều phải gọi ta là tướng công, hiểu không? Rời giường phải gọi tướng công, ăn cơm phải gọi tướng công, trước khi ngủ cũng phải gọi tướng công, ta là tướng công của ngươi, có biết không?"

Nam nhân bá đạo giáo huấn, lực trên tay dần dần tăng thêm, khiến lỗ huyệt cơ khát của Cố Thiêm được nếm một chút điểm ngon ngọt.

"Biết...... Biết ạ...... Nhanh lên a...... Ô ô...... Thật ngứa...... Chịu không nổi ...... A hức......"

Cố Thiêm trong trạng thái này là lúc nghe lời nhất, trên cơ bản nam nhân yêu cầu làm cái gì là làm cái đó, không có một chút sức lực chống cự nào. Nhưng mà mỗi ngày bắt hắn kêu nam nhân là tướng công á, ngại chết mất.

Không thì giống như nam nhân yêu cầu vậy, chỉ cần lúc rời giường gọi một lần, lúc ăn cơm, lúc ngủ lại kêu một tiếng chẳng phải là xong rồi sao?

Hê hê, Cố Thiêm cảm thấy mình rất thông minh.

"A --" Mộ Dung Thanh Viễn nhận được câu trả lời thỏa đáng, đương nhiên vô cùng thống khoái mà đâm ngọc thế vào đến tận cùng làm Cố Thiêm đột nhiên sướиɠ đến mức dục tiên dục tử.

"Thoải mái quá...... Mau...... Dùng lực...... Thao thao huyệt...... Mau...... Ô ô......"

Hết chương 28