Ngón tay Mộ Dung Thanh Viễn đều ướt nhẹp, y rõ ràng cảm giác được miệng hoa huyệt ẩm ướt nóng bỏng đang càng lúc càng mềm mại, cái này không giống nam nhân, ngược lại còn có chút giống với lỗ huyệt nữ nhân vậy!
Dũng khí càng ngày càng lớn, du͙© vọиɠ bên trong đầu Cố Thiêm hỗn độn thành một mảnh, đối với nơi nào đó khát vọng càng ngày càng mãnh liệt. Hắn rêи ɾỉ, ngón tay siết chặt quần áo mình, nhẹ nhàng lôi kéo, tựa hồ là đang giãy dụa đấu tranh.
"Ô ô......" Hai chân Cố Thiêm kẹp tay nam nhân, cả người không ngừng run rẩy, tiểu huyệt bị ma sát trở nên khó nhịn, miệng huyệt hơi hơi mở ra cắn dính, tiết khố ướŧ áŧ cọ xát, Cố Thiêm bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhất thời trợn ngược hai mắt, há miệng thất thần mãnh liệt thở dốc.
Hắn do dự không dám thẳng tay, cuối cùng cũng run rẩy mở vạt áo trên ngực mình, lung tung cởϊ qυầи áo chính mình ra.
"Sờ... sờ ta...... Chạm vào ta......"
Hắn kéo tay nam nhân du đãng trên thân thể trần trụi của mình, bàn tay nam nhân nóng cháy và thô ráp nhẹ nhàng lướt qua cổ, l*иg ngực, bụng hắn, lập tức lưu lại lửa nóng hừng hực kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Cảm giác nóng rực thiêu đốt, thiêu đến mức đầu của hắn choáng váng chóng mặt, hai tiểu huyệt ngứa ngáy khiến hắn khó có thể chịu đựng nổi!
Bên trong cơ thể mấp máy kêu gào, Cố Thiêm nghiêng ngả lảo đảo từ trên giường bò dậy, tìm xiêm y bị hắn ném lung tung trên mặt đất, móc ra một bình sứ nhỏ hắn luôn mang theo trong người, bên trong chứa chút hương cao, hình như là dùng để bôi trơn cho nơi nào đó.
Chỉ có thể nói là hình như, bởi vì chính Cố Thiêm cũng không biết, đây là thứ hắn trộm từ tiểu quan quán.
Hôm nay hắn đã hạ quyết tâm muốn phá thân, vừa rồi còn đang do dự, hiện tại là tên đã trên dây không thể không bắn, bằng không hắn sẽ ngứa đến chết!
Cố Thiêm nhanh chóng học bộ dáng của tiểu quan, nằm ngửa trên giường, hai chân tách ra, ngón tay móc ra chút hương cao từ trong chai, chậm rãi quét loạn lên huyệt sau.
Hương cao lành lạnh, lỗ hậu bị kích co rút một trận.
Hơi lạnh qua đi, lại là một trận nóng rực, cơn nóng từ trong huyệt tràn ra, khiến từng kinh mạch của hắn vui sướиɠ......
Cả người đều nóng lên!
Lửa phải nhanh chóng dập, Cố Thiêm lao đến bên cạnh nam nhân, bắt lấy ngón tay nam nhân đưa vào trong miệng mình, không ngừng liếʍ láp mυ'ŧ vào.
"Ô ô...... Ô ô......" Miệng Cố Thiêm phát ra tiếng vang chụt chụt, cho đến khi ngón tay ướt sũng, Cố Thiêm mới rút tay nam nhân ra, tiếp tục dùng tay nam nhân bắt đầu ấn ấn xoa xoa nơi lỗ huyệt bị bôi hương cao lung tung.
"A...... Ô ô...... A hức......" Chỗ đó chưa từng bị cái gì đi vào, thật sự muốn đòi mạng, vốn tưởng là đi vào gian nan, nhưng ngón tay nam nhân lại đi vào thông suốt mà không gặp trở ngại nào.
Rốt cuộc hương cao kia là cái gì nhỉ? Cố Thiêm lúc sau mới phát hiện ra, thế nhưng cũng không nhàn rỗi mà bận tâm.
"Ưʍ......" Bị ngón tay đâm tràn ngập cảm giác thoải mái khiến hắn nheo mắt lại, hai chân giang rộng, gương mặt tràn đầy vẻ xuân tình nhộn nhạo.
Nếu cho người ngoài thấy bộ dáng sung sướиɠ hưởng thụ này của hắn, e rằng đánh chết cũng sẽ không tin đây chính là Cố Thiêm tài tình tuyệt diễm, thanh lãnh không vướng bụi trần của thành Tô Châu!
Lỗ hậu của hắn cuối cùng cũng được mở rộng ra, ngón tay thô ráp của nam nhân thô to xoa nắn da thịt mềm mại nơi miệng huyệt, chỉ cắm như vậy thôi đã khiến Cố Thiêm phê không thể thanh tỉnh.
Thỏa mãn chảy nước...... Trong kẽ tay tràn đầy dâʍ ɖị©ɧ ướt nhẹp của chính mình, Cố Thiêm xấu hổ xoay người qua, chôn mặt dưới chăn......
Hắn cảm thấy xấu hổ với bộ dạng này của chính mình.
"Ư...... A...... A......" Bởi vì vừa xoay người, ngón tay nam nhân vừa vặn xoay một vòng trong tiểu huyệt hắn, tiểu huyệt mυ'ŧ ngón tay phụt một tiếng.
Quá...... Quá sướиɠ......
Cố Thiêm quay lưng về phía nam nhân, vểnh cặp mông tuyết trắng mượt mà, kéo ngón tay nam nhân bất giác cắm sâu vào hậu huyệt của mình.
"A hơ...... A...... Ưh...... Huyệt bên trong thật thoải mái...... A a...... A bị cào đến......"
Người nào đó đang giả vờ ngủ say, chậm rãi mở mắt.
Đập vào mắt là cặp mông phập phồng đầy đặn đung đưa, huyệt khẩu chứa đầy nước run lên mở ra trước mắt y. Sợi tóc hỗn độn xõa tung, tấm lưng mịn màng căng bóng, vòng eo nhỏ đến có thể ôm chặt, vặn lắc thật sự là dâʍ đãиɠ trời sinh.
Da thịt trơn ướt giữa những ngón tay bọc lấy y, cắn chặt y, khiến hắn kích động run rẩy một trận.
"A...... A...... Sắp đến ...... Ô ô...... Phê...... Sướиɠ muốn chết...."
Mông lắc, eo xoay, thanh âm dâʍ đãиɠ, khóe miệng Mộ Dung Thanh Viễn nhếch lên cười xấu xa, ngón tay hung hăng đâm vào tao tâm tiểu huyệt của hắn.
"A...... A......" Cố Thiêm ngửa cổ kêu rên, dương căn đứng thẳng bỗng nhiên bị cắm mà run rẩy bắn tinh! Tiểu huyệt giống như cái lỗ đen vậy, từng luồng dâʍ ɖị©ɧ cuồn cuộn phun ra.
"Bắn ...... Bắn ......" Cố Thiêm run rẩy lẩm bẩm, ngồi phịch xuống giường.
Vừa rồi thật sự là sảng khoái cực điểm, lúc này Cố Thiêm giống như ở trên mây, thân mình lâng lâng. Ba hồn bảy vía đều cùng nhẹ nhàng bay lên, làm sao có công phu nhận ra vừa rồi nam nhân có gì đó bất thường.
Hai chân run lên, tiểu huyệt chảy nước nhỏ giọt, Cố Thiêm nằm sấp trên giường ư ử nhỏ giọng khóc thút thít.
Bởi vì sướиɠ chết đi được! Thật sự xấu hổ, vậy mà lại sướиɠ đến khóc! Bị ngón tay một nam nhân thao đến khóc......
Mộ Dung Thanh Viễn chống tay ngồi dậy, chậm rãi rút ngón tay bị kẹp chặt trong tiểu huyệt ra.
Từng luồng nước bị kéo chảy ra ngoài, Mộ Dung Thanh Viễn giơ ngón tay ướt sũng lên, nói: "Da^ʍ quá."
"Ngươi! Ngươi! Ngươi...!" Cố Thiêm lúc này mới kịp phản ứng, kích động tìm một góc chăn che lấp thân mình trần trụi, trong ánh mắt tràn ngập sự khó tin, "Ngươi, ngươi, tỉnh lại bằng cách nào? Cái gì, cái gì, tỉnh lại lúc nào?" Ánh mắt hắn đảo khắp chung quanh, tính toán thời cơ thích hợp nhanh chóng bỏ chạy.
Ô ô...... Bị bắt quả tang rồi! Làm thế nào bây giờ? Thật là nhục nhã, may mà trên mặt vẫn còn đeo mặt nạ......
"Đã tỉnh từ sớm, từ lúc công tử vào phòng này tại hạ đã tỉnh rồi." Mộ Dung Thanh Viễn xốc cái chăn đang che giấu người nào đó lên, gõ mặt nạ hắn mang ở trên mặt một cái, nói "Có gì cần phải che giấu nữa hả? Nãy giờ ta đã thấy hết rồi."
Thân mình trần trụi không có chỗ nào có thể né tránh, Cố Thiêm sờ sờ mặt nạ, xấu hổ lùi ra sau co rúm người lại thành một cục, "Ngươi...... Ngươi...... Tha cho ta...... Ta...... Ta......"
Xưa nay hắn luôn là tài tử có thể ăn nói lưu loát, biện ngôn hợp lý, lâm vào tình cảnh này lại lắp bắp lợi hại.
Hắn không thể bị báo lên quan, bởi vì hắn cha chính là quan! Liệu hắn có bị đánh chết hay không, hắn không biết, dù sao đến thời điểm ấy hắn nhất định sẽ xấu hổ đến chết.
"Sao vậy, vừa rồi kẻ nào dâʍ đãиɠ gào lên được ta cắm sướиɠ muốn chết khiến toàn bộ phủ đệ đều nghe thấy?" Mộ Dung Thanh Viễn cười cười vươn ngón tay sờ sờ đôi môi đỏ mọng của hắn, "Tiếng rên mà tại hạ nghe thôi cũng cương lên rồi!"
"Đừng, đừng nói, đừng nói......" Cố Thiêm cắn chặt môi.
"Không nói thì đành sờ sờ." Mặc kệ Cố Thiêm giãy dụa, tay Mộ Dung Thanh Viễn như kìm sắt giam cầm tay Cố Thiêm giữa hai chân mình.
"A --" Cố Thiêm cả kinh kêu lên, chỗ đó, chỗ đó cư nóng cháy như thế! Thô to như thế!
Mạnh mẽ hữu lực đột đột nhảy lên, mắt Cố Thiêm đỏ lên vì xấu hổ. Tay muốn rụt lại, nhưng lại bị nam nhân bá đạo giữ chặt, không thể nhúc nhích.
"Không muốn sao?" Nam nhân tiện đà đem Cố Thiêm ôm vào lòng, khẽ cắn vành tai hắn dụ hoặc, "Muốn đúng không? Đây chẳng phải chính là thứ ngươi mong muốn sao?"
Mộ Dung Thanh Viễn vốn chỉ tưởng tên ngốc này là da^ʍ tặc, nhưng hiện tại y bị tên da^ʍ tặc này châm lên lửa nóng, chỗ đó cứng rắn phát đau!
Thật muốn đặt hắn ở dưới thân, thao làm chết hắn!
"Ưʍ...... Không...... Không cần!" Đầu lưỡi nóng ướt nhẹ nhàng liếʍ láp vành tai hắn, thân thể vừa mới bắn hiện tại mẫn cảm muốn đòi mạng, Cố Thiêm chỉ cảm thấy vành tai bị nam nhân khẽ liếʍ cắn như có tiểu trùng bò qua, hơi thở của hắn cũng nóng lên.
"Không cần?" Nam nhân cười nhạo một tiếng, "Vừa rồi kẻ nào còn kéo tay ta không ngừng thao lộng tiểu huyệt chính mình, tiểu huyệt ẩm ướt này," Bàn tay to lớn mơn trớn phiến mông mượt mà của Cố Thiêm, Mộ Dung Thanh Viễn hung hăng cắm xuống tiểu huyệt bùn lầy như trước, "Chảy thật nhiều nước."
"Ư...... A...... A --" Thân mình Cố Thiêm đột nhiên nhuyễn, vô lực nằm trong lòng nam nhân.
Bị nam nhân trêu chọc như vậy, tiểu huyệt đáng xấu hổ lại trở nên ngứa.
Thật ra hôm nay hắn muốn đến đây phá thân a, thế nhưng bị người trên giường bắt quả tang thật nhục nhã! Cố Thiêm cảm giác mình nên có cốt khí, nên lập tức đẩy nam nhân ra, mặc xong quần áo nhanh nhẹn rời đi! Nhưng l*иg ngực nam nhân cường tráng hữu lực như vậy, hắn luyến tiếc.
Hắn lại rối rắm do dự.
"Tiếp tục không?" Mộ Dung Thanh Viễn lại cắm thêm một ngón tay vào trong tiểu huyệt, "Cự vật bỉ ổi kia rất là lợi hại đó."
"Ư...... A...... A...... Không cần...... Không cần...... Về nhà...... Muốn về nhà......" Ngón tay bắt đầu đoạt trì công địa trong cơ thể hắn.
"Xì xì......"
"Ư...... Không...... Không cần......" Tiểu huyệt chỉ bị nam nhân cắm hai ba phát, cư nhiên liền bị cắm phát ra âm thanh rung động.
Cố Thiêm vô lực giãy dụa, đại não như lạc vào sương mù vậy, mông lung một mảnh......
"Được, vậy ta từ bỏ." Nam nhân cư nhiên nghe lời dừng tay, cắm bất động, nghiền ngẫm nhìn về phía hắn.
Người nọ mang mặt nạ, có biểu tình gì Mộ Dung Thanh Viễn cũng không thể nào nhìn thấy, thế nhưng trong đôi mắt tràn đầy tìиɧ ɖu͙© lúc này vừa kiều mị lại vừa bất mãn, suýt nữa rơi lệ.
Thân mình đã sớm bất tri bất giác bị ngón tay nam nhân mở ra dâʍ đãиɠ, nam nhân dừng lại, tiểu huyệt hắn chợt cảm thấy hư không, cái loại ngứa ngáy này phải giải quyết thế nào?
Dày vò như vậy, mặt mũi mất tự nhiên cái gì, lúc này muốn làm cái gì?
"Ô ô...... Ô ô......" Cố Thiêm gấp đến độ rầm rì tức tối nức nở, vặn eo lấy lòng trên người nam nhân, tay với lên cánh tay hắn, gian nan do dự nhiều lần, cuối cùng mở miệng, "Động một chút...... Động một chút a......"
"Muốn à, nhưng ngươi vừa nói không cần?" Nam nhân trêu đùa một chút, ngón tay lại lập tức đình chỉ.
"Muốn...... Muốn...... Ô ô...... Cho...... Mau...... Cho tại hạ...... Đi." Cố Thiêm cắn cắn môi, rốt cuộc không biết xấu hổ mà nói ra.
"Cho ngươi, đều cho ngươi." Nam nhân xoay người Cố Thiêm nâng lên, Cố Thiêm kinh hô một trận.
Đặt hắn ở dưới thân, Mộ Dung Thanh Viễn móc ra cự vật đã sớm cứng rắn như sắt để ở dưới thân Cố Thiêm.
"Khiến hắn* đến thao được không?" Ngón tay nam nhân xoa nắn đầṳ ѵú đứng thẳng, khóe miệng câu ra một đường cong hoàn hảo, "Hắn sẽ thao chết ngươi."
* ý là đang nói đến dươиɠ ѵậŧ
"Được...... Được......" Cố Thiêm xấu hổ nhắm lại mắt, lúc này hắn đã không còn chút ngại ngùng nào nữa.
Hết chương 3