Nhân Gian: Hồng Trần Luyện Tâm

Chương 9

Lăng Tiêu Vân nâng mắt, eo ưỡn một cái, nửa qυყ đầυ bị tầng tầng lớp thịt mềm bên trong âʍ đa͙σ bao lấy, bên trong âm phụ thịt mềm trùng điệp ngọ nguậy không ngừng, tư vị sảng khoái khiến Lăng Tiêu Vân nhịn không được mà muốn cắm vào toàn bộ.

Sắc mặt Bạch Xuân Hoa trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cô cắn chặt răng, cho dù môi anh đào bị cắn nát thì cơn đau cũng không dừng lại. Nếu so sánh cùng tư vị bị côn ŧᏂịŧ cắm vào, cô tình nguyện nhận lấy thiên đao vạn quả, cũng không nhận lấy cái cảm giác đau lớn này, huống hồ đây còn chưa vào hết? Chỉ mới vào một chút liền đau thấu tim gan, nếu toàn bộ đều tiến vào, mùi vị đó căn bản nàng không dám nghĩ tới.

Bạch Xuân Hoa đang hoang mang lo sợ, cơn đau lại ập tới khiến cô giật mình tỉnh lại, phát hiện ra Lăng Tiêu Vân bắt đầu đưa côn ŧᏂịŧ đi sâu vào. Bạch Xuân Hoa cảm nhận được âm phụ kiều nộn nhục bích của cô đang bị chèn ép, đâm chọc, côn ŧᏂịŧ thô to cưỡng ép khai phá đất hoang nhục bích mà ba năm nay tưởng chừng như đã khô cạn này. Không biết có phải do quá đau đớn hay không mà nàng bắt đầu cảm giác được kɧoáı ©ảʍ lạ thường, da^ʍ thuỷ chảy ra càng ngày càng nhiều, ngâm côn ŧᏂịŧ của Lăng Tiêu Vân bên trong, một cỗ âm tinh cọ rửa qυყ đầυ của hắn, cảm giác toàn thân trở nên cực kỳ nhẹ nhàng thư thái.

Bạch Xuân Hoa cắn chặt lấy hàm răng, nhẫn nại giấu đi cảm giác đau nhức khi hạ thể bị một vật to cứng như sắt xâm hại, hai tay đẩy eo hắn ra. Lăng Tiêu Vân lúc này đã bị dục hoả thiêu đến đầu óc choáng váng, làm sao phát hiện được sự phảng kháng của cô nữa. Hắn ôm lấy Bạch Xuân Hoa, dùng sức lật ngược người lại khiến âm phụ cô đè ép ngược lại côn ŧᏂịŧ Lăng Tiêu Vân. Vốn là cặp đùi của Bạch Xuân Hoa kẹp lấy đùi Lăng Tiêu Vân, hiện tại đã biến thành hai chân hắn kẹp lấy đùi Bạch Xuân Hoa không cho cô tránh thoát.

Bạch Xuân Hoa nhìn Lăng Tiêu Vân, Lăng Tiêu Vân nhìn cô, trên mặt cô vẫn còn vươn nước mắt, mà côn ŧᏂịŧ tráng kiện phía dưới bị âʍ đa͙σ đầy thịt mềm nhúc nhích co duỗi ôm lấy khiến nó lại cương thêm một vòng, Lăng Tiêu Vân cưỡng ép bản thân mình không được bắn tinh.

“A… Đau quá… Nhanh rút ra… Rút ra…”

Bạch Xuân Hoa nước mắt cuồn cuộn rơi, liều mạng mà lắc đầu, tóc tai tán loạn, hương tóc toả ra tứ phía, mồ hôi lâm ly, không biết trong đó có hay không trộn lẫn mồ hôi lạnh của sự đau đớn?

Qυყ đầυ đùa bỡn chung quanh cửa huyệt kiều nộn của Bạch Xuân Hoa, qυყ đầυ thô to thưởng thức thoả thích cái miệng mật động của nàng, ma sát, kẹp chặt tạo ra vô vàn kɧoáı ©ảʍ.

Bạch Xuân Hoa nhíu mày hừ nhẹ:

“Đừng di chuyển… của anh quá lớn…. đau quá!”

Mỹ huyệt cực phẩm của Bạch Xuân Hoa đang hút lấy côn ŧᏂịŧ của Lăng Tiêu Vân, loại cảm giác nhục thể kẹp chặt muốn khiến Lăng Tiêu Vân ngừng di chuyển, thực sự là khó càng thêm khó.

Bạch Xuân Hoa hai mắt sáng lên nhìn Lăng Tiêu Vân không nói lời nào.

“A…” Lăng Tiêu Vân tiến vào toàn bộ, “Phốc xích” một tiếng, cảm giác chạm vào tử ©υиɠ, chạm đến điểm cuối cùng, nhục bích nhúc nhích càng thêm dữ dội, Lăng Tiêu Vân cảm giác như qυყ đầυ mình đang bị thịt mềm ép chặt, ngâm trong da^ʍ thuỷ ấm áp, chưa hề nếm qua dễ chịu, chưa hề nếm qua hưởng thụ, giờ phút này hắn đều được nếm qua những tư vị đó.

“A… Đau chết… Phá… Phá… Tử ©υиɠ bị côn ŧᏂịŧ đâm… Hỏng mất…a…..”

Bạch Xuân Hoa cảm giác như hai mắt nổ đom đóm, âm phụ đau gấp mười gấp trăm lần so với lần liếʍ côn ŧᏂịŧ, cô cắn rách môi anh đào, máu từ cằm cô nhỏ xuống y phục lót phía dưới, mà Lăng Tiêu Vân lại đang run rẩy, dũng mãnh cắm vào mà khai phá.

Lăng Tiêu Vân đem hai chân Bạch Xuân Hoa khép lại, gác bắp chân lên vai, bờ mông dưới thân run rẩy kịch liệt, côn ŧᏂịŧ thế như chẻ tre mà cắm vào rút ra. Bạch Xuân Hoa chịu đau rêи ɾỉ không ngừng, Lăng Tiêu Vân giày xéo tiểu tao bức, mỗi lần rút ra đều chỉ lưu lại qυყ đầυ bên trong, sau đó lại nhanh chóng cắm vào, để nàng nhận lấy hết đau khổ, đau nhức quá sức thống khổ khiến cô cảm thấy thời gian như dừng lại.

“Ưm… Đau quá… Cút đi… Rút ra đi… A, sâu quá, chạm đến điểm cuối cùng rồi… Đau quá, rách mất…”

Bạch Xuân Hoa đẩy l*иg ngực rắn chắc của Lăng Tiêu Vân, nhưng một tia sức lực cũng không dùng tới, chỉ là cảm giác trống rỗng cùng với du͙© vọиɠ muốn được Lăng Tiêu Vân chinh phục mà thôi.

Mỗi lần run rẩy, mỗi lần đâm đến tận cùng, từng đợt từng đợt da^ʍ thuỷ cứ thế rơi xuống, lông dưới bụng của Lăng Tiêu Vân cũng bị da^ʍ thuỷ ẩm ướt bám dính lên, lộ ra một mảng bóng loáng.

Bạch Xuân Hoa nhắm mắt hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ khi hai bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© kết hợp. Lăng Tiêu Vân cũng nhắm mắt cảm nhận cảm giác được mỹ huyệt cực phẩm của cô mυ'ŧ lấy, bọn họ cứ im lặng như vậy giao hợp với đối phương.

Không lâu sau, Bạch Xuân Hoa dùng cặp đùi tuyết trắng quấn lấy eo Lăng Tiêu Vân, tay cũng vòng qua cổ, kéo đầu hắn hạ thấp xuống, để môi Lăng Tiêu Vân ấn lên môi mềm của cô, hé miệng đem đầu lưỡi non nớt vươn vào miệng hắn, mặc cho Lăng Tiêu Vân mυ'ŧ lấy nước miếng ngọt ngào trong miệng cô. Lăng Tiêu Vân vươn lưỡi vào miệng Bạch Xuân Hoa, đùa bỡn với lưỡi thơm của cô, âm phụ dưới hạ phân không ngừng mυ'ŧ chặt côn ŧᏂịŧ Lăng Tiêu Vân bên trong, sướиɠ khoái vô cùng.

Hai tay Bạch Xuân Hoa đột nhiên ôm chặt Lăng Tiêu Vân, âm phụ nhanh chóng bất động, hai chân dây dưa chặt chẽ eo hắn.

Động tác Lăng Tiêu Vân chậm rãi, má lúm đồng tiền của Bạch Xuân Hoa ửng đỏ, mày liễu nhíu lại, cặp môi thơm he hé, đôi mắt đẹp khẽ nhắm, một bộ dạng rõ ràng là đau khổ nhưng vẫn khiến người ta thấy say mê. Răng ngọc khẽ cắn, hơi nhíu đôi mi, thừa nhận hành động càn quét của Lăng Tiêu Vân, trong miệng không ngừng phát ra tiếng rêи ɾỉ, giống như thống khổ, lại giống như sung sướиɠ. Tiếng rêи ɾỉ của cô như khóc mà không phải khóc, như ca mà không phải ca, giống như âm thanh trên tiên cảnh, không ngừng kích động dây cung trong lòng Lăng Tiêu Vân, càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ dục hoả trong người hắn.