Lăng Tiêu Vân cảm giác như mình đang ăn phải chất kịch độc, hắn chậm rãi mà làm quen với cái cảm giác đó, tựa hồ còn có chút thích thích, hai tay hắn nắm lấy tóc Bạch Xuân Hoa, ngay lúc nàng không đề phòng, côn ŧᏂịŧ thuận theo cái lưỡi thơm tho trơn nhẵn trực tiếp tiến vào trong miệng nàng, nước mắt Bạch Xuân Hoa ngay lập tức chảy ra, đầu lưỡi muốn gạt đi côn ŧᏂịŧ đang xâm chiếm lãnh thổ, nhưng đầu lưỡi càng tiến lui lại càng khiến qυყ đầυ thêm mẫn cảm, tăng thêm kɧoáı ©ảʍ cho hắn.
Côn ŧᏂịŧ đè lên lưỡi Bạch Xuân Hoa, tung hoành ra ra vào vào trong miệng cô, thỉnh thoảng có hàm răng cạ vào qυყ đầυ, khoang miệng nàng bị côn ŧᏂịŧ hắn nhồi đầy đến mức phình lên, nếu không phải bên trong có nước bọt, Lăng Tiêu Vân không dám chắc mình phải chăng đã bị cắn đứt từ đời nào.
Lăng Tiêu Vân mỗi lần đâm đều đâm sâu đến tận cùng, đem qυყ đầυ đẩy tới cổ họng của nàng. Bạch Xuân Hoa muốn nhả ra cũng nhả không được, nước mắt lã chã chảy xuống, nước bọt cũng do Lăng Tiêu Vân cứ di chuyển không ngừng mà chảy ra, nhỏ lên vυ' của nàng, phảng phất như được dát lên một tầng chất lỏng trong suốt, càng lộ ra vẻ mê người, đặc biệt là cặρ √υ' trơn bóng.
Lăng Tiêu Vân đứng lên, ngửa đầu nàng hướng lên trên, côn ŧᏂịŧ không chút nhân từ mà cắm xuống, đau nhức trong miệng khiến Bạch Xuân Hoa ngạc nhiên, môi anh đào đau rát, đây là điều mà trước giờ cô chưa từng nghĩ có thể xảy ra.
“Ô ô ô… Không… Ô ô… Đau quá…”
Bạch Xuân Hoa phát ra âm thanh mơ hồ, về phần cô muốn nói gì, Lăng Tiêu Vân không có chút ý nghĩ muốn tìm hiểu, hắn một mực trừ sáp, đột nhiên tốc độ trừu sáp của hắn ngày càng nhanh, nhanh đến mức lưu lại tàn ảnh trên không trung, đột nhiên động tác của Lăng Tiêu Vân dừng lại, bắp thịt toàn thân kéo căng, có thể nhìn được bao tinh hoàn đang co vào, một cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào bên trong thực quản của Bạch Xuân Hoa, côn ŧᏂịŧ Lăng Tiêu Vân chậm rãi run rẩy, mảng lớn nước bọt cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính vào nhau, khi rút côn ŧᏂịŧ ra liền hoá thành một sợi tơ mà theo ra.
“Khụ khụ khụ…”
Bạch Xuân Hoa ho khan, một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra từ miệng cô, mùi của nó cực nồng khiến cho không khí xung quanh vốn dĩ đã có mùi dâʍ ɖu͙© lại càng nồng đậm thêm mấy phần, đôi mắt Bạch Xuân Hoa thất thần, hào quang trong đôi mắt phảng phất như đã thuận theo lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ kia mà mất đi.
“Diệp nương tử, cái đó, a, … Tốt tốt, dễ chịu, không biết là vυ' của cô có phải cũng muốn được anh rót đầy như vậy không?”
Lăng Tiêu Vân vừa vuốt ve vυ' Bạch Xuân Hoa vừa nói. Lời vừa thốt ra liền khiến đôi mắt nàng bỗng hiện lên tiêu cự, thật sâu trong ánh mắt mang theo sự sợ hãi, khoé miệng có chút run rẩy, nói:
“Không muốn, van cầu anh, anh đừng đối xử với tôi như vậy nữa… Anh làm vậy sẽ bị trời phạt đấy.”
Bạch Xuân Hoa nhắm đôi mắt lại, giọng cô nhẹ như gió, nói ra từ ngữ nhẹ nhàng, ừ hừ rêи ɾỉ, đầu óc đã có chút trống rỗng.
Lăng Tiêu Vân cười “Hắc hắc” một tiếng, cũng mặc kệ lời nói vừa cầu khẩn vừa uy hϊếp của Bạch Xuân Hoa, hai tay hắn bóp chặt cặρ √υ', ngón tay vuốt ve lên bầu vυ'. Hắn cúi đầu mυ'ŧ lấy hương vị của cặρ √υ', dùng tay vò loạn trên cặρ √υ' trắng nõn trơn nhẵn nhụi, da thịt thuỷ nộn, hắn gạt một bên vυ' ra, đem côn ŧᏂịŧ nhét vào. Lúc này Lăng Tiêu Vân cảm nhận được sự trơn trượt, da thịt mướt mát, không có cảm giác ấm áp cùng ẩm ướt, nhưng lại cho hắn cảm giác mới lạ khác thường, đưa đẩy trước sau trong vυ', Lăng Tiêu Vân cau mày, sảng khoái “Hừ” vài tiếng.
Bạch Xuân Hoa cảm thấy vυ' bị Lăng Tiêu Vân bóp rất căng, rất đau, hô hấp dồn dập, thở gấp phì phò, hữu khí vô lực nói:
“Buông tôi ra… Không muốn… Vυ' rất đau, núʍ ѵú không chịu nổi lực lớn như vậy…”
Bạch Xuân Hoa cảm nhận được nhiệt độ của côn ŧᏂịŧ thô to đang dần dần xâm lấn tâm trí của mình, đặc biệt là phía dưới âʍ ɦộ, da^ʍ thuỷ đã chảy ra rất nhiều rồi, bên trong khe thịt lại càng thêm khó chịu, giống như có ngàn vạn con kiến đang bò, đang cắn, khiến cô khó chịu không thể tả.
“Vυ' bự thật sướиɠ, rất có độ đàn hồi.”
Lăng Tiêu Vân nhanh chóng đẩy nhanh cường độ, một đạo tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào không trung tạo nên một đường cong màu trắng, chuẩn xác bắn trúng mắt nàng. Bạch Xuân Hoa nhắm chặt đôi mắt đẹp, tϊиɧ ɖϊ©h͙ theo mũi ngọc mà chảy xuống một ít, rơi vào môi đỏ.
Sau đó Lăng Tiêu Vân ôm chặt lấy eo thon của Bạch Xuân Hoa, giải thoát cho cái áo ngực, hắn để mặt cô dán lên y phục lót dưới đất, cái mông tuyết trắng chổng lên thật cao. Lăng Tiêu Vân nhìn cái mông đẹp cùng âʍ ɦộ, thêm một tiểu cúc hoa hơi hé mở, hắn nắm lấy cái mông đầy co dãn, đẩy ra khe mông, đầu lưỡi liếʍ vào từng tấc thịt mềm bên trong khe mông, sót lại từng vệt từng vệt nước bọt.
“Ừm ah…”
Bạch Xuân Hoa nhắm lại đôi mắt, một giọt nước mắt sáng lóng lánh xẹt qua trên gương mặt xinh đẹp, so với dĩ vãng không biết đẹp hơn biết bao lần, mồ hôi hỗn loạn nhỏ xuống một bên.
Bạch Xuân Hoa đổ mồ hôi lâm ly, muốn kêu dừng lại, đầu lưỡi Lăng Tiêu Vân tiến vào bên trong tiểu cúc hoa nửa khép nửa mở, đầu lưỡi lộng hành bên trong khiến nàng sống không bằng chết, thế nhưng cô lại đưa lưng về phía Lăng Tiêu Vân, căn bản là không ngăn được hành vi của hắn, tay thỉnh thoảng vung về phía sau, hi vọng đập trúng, đẩy Lăng Tiêu Vân ra, thế nhưng đều là ảo tưởng. Hiện thực luôn tàn khốc, Lăng Tiêu Vân càng thêm ra sức đùa bỡn tiểu cúc hoa của cô.
“Đùng!” Tiếng sét vang lên rầm trời như thiên ý đang nhắc nhở rằng hành vi của Lăng Tiêu Vân là vô cùng sai trái. Hắn cười khẩy, tiếp tục hành sự. Bên ngoài hang động mưa vẫn rả rích mà bên trong thì xuân sắc hương diễm.
Nửa ngày sau, Lăng Tiêu Vân đem côn ŧᏂịŧ nhẹ nhàng ma sát trên cửa âʍ đa͙σ, thuận theo khe mở mà chà lên chà xuống, qυყ đầυ ngay lập tức cảm thấy thoải mái, càng ngày càng có suy nghĩ muốn cắm vào bên trong tao bức.
Bạch Xuân Hoa quay đầu nhìn lại phía sau, phát hiện âʍ ɦộ mình bị Lăng Tiêu Vân cầm lấy côn ŧᏂịŧ thô to không ngừng ma sát, da^ʍ thuỷ chảy xuống bắp đùi. Nàng biết nếu âm phụ của mình bị cái côn ŧᏂịŧ kia cắm vào tuyệt đối sẽ có cảm giác sống không bằng chết, đau như chết đi sống lại, ánh mắt cầu khẩn mà nhìn về phía hắn, nói:
“Không muốn…. Không muốn đâu… To như vậy…”