Lời nói vừa dứt, Hứa Mạt Phong hành động ngay tức khắc.
Hắn lật người Châu Thục Đan nằm sấp lại, mặc cho cô có giãy giụa thế nào đi chăng nữa, hắn đè lên thắt lưng của cô, hai tay bắt đầu bấm huyệt, xoa bóp những điểm mấu khiến cho dây thần kinh thị giác của cô cảm thấy tê rần.
"Ưʍ... hư..."
Một cỗ cảm giác lạ lẫm, kɧoáı ©ảʍ tê dại, dễ chịu dội lên thẳng dây thần kinh gắn liền với đại não.
Thoải mái muốn chết, bao nhiêu căng thẳng, miệt mỏi phút chốc tan biến.
Ngón tay của người đàn ông du ngạo trên tấm lưng trần của cô gái. Những nơi ngón tay ấy ấn xuống là một lần hơi thở thoả mãn của cô khẽ thoát ra, hệt như một tiếng rên nhè nhẹ khi vừa trút khỏi gánh nặng gì đó.
Hứa Mạt Phong thay đổi hướng di chuyển của tay. Lòng bàn tay ấm áp của hắn xoa nắn hai bên xương sườn khiến cho Châu Thục Đan cựa quậy vì nhột. Nhân cơ hội đó, hai tay của người đàn ông luồn về phía trước, thâu tóm gọn gàng đôi thỏ ngọc đang đùa nghịch trên da thịt trắng tuyết non mềm của cô gái.
Hắn ve vỡn khối thịt mềm như muốn biến dạng, đầu ngón tay trỏ thi thoảng lại thay nhau luân phiên gảy nhẹ viên trân châu trắng hồng đang nằm gọn trên đỉnh ngọn đồi núi. Nơi đây đã tập trung hơn một trăm dây thần kinh nhạy cảm, một tác động nhỏ vừa rồi cũng đã đủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ bản năng nhạy bén có trong người của con gái, xấu hổ thẹn thùng, lưng cong hình cánh cung.
"Ưʍ... đừng... nhột..."
Châu Thục Đan bị ép quỳ rạp trên nệm giường mềm mại. Một tay chống trên drap giường trắng tinh khôi, tay còn lại đưa lên miệng ngăn chặn lại tiếng rên la mờ ám thoát ra từ cuống họng của chính mình.
Đây đích thị không phải giọng nói trong veo thường ngày của cô.
Hình như cô bị ma xui quỷ khiến thế cho nên cô mới phát ra thứ âm thanh không thuộc về mình.
Thấy cô gái kiềm chế đi thứ âm thanh vốn có của bản thân, người đàn ông trở nên thâm hiểm hơn, tốc độ gảy phím đàn theo đà đó mà tăng lên, khiến cho cô không chịu được kɧoáı ©ảʍ gián tiếp này mà hét thé tai, vội vàng van xin anh buông tha.
"Không... Mạt Phong... đừng mà... em xin anh... hãy dừng lại... huhu..."
Người đàn ông hiện rõ dáng vẻ gian tà, cả cơ thể của hắn dán chặt lên tấm lưng trần của cô gái, đôi môi ấm nóng phà hơi thở nóng rực bên vành tai của cô, sau đó hé răng cắn nhẹ vành tai sớm đã ửng hồng, thì thào to nhỏ, thanh âm vỡ vụn càng khiến lòng người xao xuyến, rung động.
"Cơ thể em quyến rũ như vậy, làm sao tôi có thể dừng lại được!"
Châu Thục Đan lắc đầu từ chối, giọng nói đến bây giờ vẫn còn run rẩy, đáp lại giọng điệu cợt bỡn của người đàn ông.
"Không! Anh đừng như vậy mà! Chồng em đang đợt em ở trong phòng."
"Về phòng sao?"
Giọng nói của người đàn ông cố gắng đè thấp lại, một tay hắn vòng qua ôm trọn lấy vòng eo thon thả của cô vào trong lòng, tay còn lại đưa lên nắm chặt hai bên gò má của cô gái. Hắn đem vành tai của cô ngậm hết vào trong khoang miệng, sao đó nhấm nhá vài cái khiến cho toàn thân của Châu Thục Đan nóng rực lên như cồn thổi lửa.
Đầu lưỡi trơn ướt của người đàn ông bao xung quanh, trượt lên trượt xuống, khi thì nhẹ nhàng ngậm lấy, khi thì mạnh bạo cắn miết không thôi, khiến cho Châu Thục Đan nức nở bật khóc thành tiếng. Đôi chân ngọc ngà quỳ rạp trên drap giường mềm mại không trụ nổi kɧoáı ©ảʍ tê rân đang dần ăn mòn lý trí của bản thân, hai chân mềm nhũn trực tiếp ngồi thụp xuống.
"Ưʍ... đừng cắn... đau... anh đang làm em đau..."
Âm thanh yếu ớt thoát ra từ cuống họng của người con gái, cùng với ánh mắt long lanh ngấn lệ ngoái lại nhìn người phía trên, khiến cho du͙© vọиɠ nguyên thuỷ có trong người của hắn bị xúc tác phản ứng gián tiếp, bốc lửa cháy phập phồng, thái dương đổ mồi hôi chảy từng đường một kéo dài vắt qua cái yết hầu cao ngạo đang chuyển động lên xuống.
Thèm khát vô cùng nhưng vẫn phải nhẫn nhịn lại để thực hiện cuộc chơi "mèo vờn chuột".
Hứa Mạt Phong cưỡng chế khuôn mặt cô gái hơi ngoảnh lại phía sau, ngay lập tức bốn cánh môi cuốn lấy nhau, âm thanh ướŧ áŧ của hai đầu lưỡi giao nhau vang vọng trong căn phòng.
Hai cơ thể dính liền lại với nhau hận không thể hoà lại thành một. Khoảng cách hai người gần trong gan tấc. Gần đến nỗi Châu Thục Đan có thể cảm nhận được hết hương vị quen thuộc có trên cơ thể của người đàn ông, kể cả trong khoang miệng của hắn vẫn còn một chút hương men của rượu vang hoà trộn cùng với mùi thuốc lá bạc hà dễ chịu. Từng luồng hơi thở ấm áp từ trong khoang mũi của hắn thoát ra, phà vào da thịt mỏng manh trắng hồng của cô gái, đến nỗi hơi thở của cô thoát ra cũng vương theo hơi thở đặc thù của hắn.
Dần dà, hơi thở của Hứa Mạt Phong trở nên nặng nề, hắn dùng sức lực cắn lấy khoé môi khiến cho một chút máu tươi ngấm vào đầu lưỡi của hắn. Giọng nói khàn đặc cất lên, ồm ồm như vỡ giọng.
"Có muốn tiến xa hơn không?"
Hứa Mạt Phong rời khỏi môi cô, đầu ngón tay thô ráp luồn vào, trêu đùa lấy đầu lưỡi đinh hương của cô gái.
Người con gái đương nhiêu hiểu được lời nói của hắn ta, cô lắc đầu từ chối kịch liệt.
"Không được! Phu nhân sẽ gϊếŧ em mất!"
Nếu như mẹ chồng phát hiện ra cô vụиɠ ŧяộʍ với anh chồng của mình, liệu rằng bà ta có tha thứ cho đứa con gái hư hỏng này hay không?
"Em sợ sao?"
Đương nhiên sợ!
Sợ muốn chết!
Chỉ cần nhìn vào ánh mắt không vui vẻ của bà ta, nó đủ trở thành một con dao sắc bén vô hình ghim sâu vào có thể cô, từ từ gặm nhấm mài mòn da thịt.
Châu Thục Đan biết mẹ chồng của mình không hề đơn giản.
Nửa tháng qua khi làm dâu nhà này, ngoài có bà giúp việc dễ tính ra cùng với người bố chồng đôn hậu, dễ gần, luôn tạo cho cô một bầu không khí thoải mái ra thì ai trong gia đình này đều có sắc mặc khó coi, hầu như có ẩn ý không thuận mắt cô gái cho lắm.
Thấy cô gái im lặng không trả lời mình, Hứa Mạt Phong hôn nhẹ lên gò má của cô.
"Vậy em không muốn cứu bố của mình sao?"
"Bố của em?"
Châu Thục Đan ngạc nhiên, mở to mắt nhìn người đàn ông.
"Em đừng quên bố của mình đang bị bắt giữ tạm giam ở đồn cảnh sát!"
"Sao lại thế được!"
Nghe được tin này, cả thế giới trước mặt cô như sụp đổ, càng thêm tuyệt vọng.
Cô không tin những gì mà anh ta nói. Rõ ràng bố cô đâu có bị bắt giữ. Hồi chiều ông còn gọi điện thoại hỏi thăm tình hình sức khoẻ của cô, ông quan tâm hỏi cô cuộc sống bên nhà mới thế nào, còn căn dặn cô phải nghe lời người lớn tuổi, ăn uống đầy đủ và ngủ đúng giấc.
Lẽ nào bố của cô lại làm điều gì sai trái liên quan đến tội phạm nữa sao?
"Trước lúc gặp em ở đây, tôi nhận được tin bố em bị công an bắt vì cướp giật ở tiệm vàng."
"Không thể... không thể như vậy..."
Dường như đây là một cú sốc khá lớn đối với cô gái. Cô không tin rằng bố mình lại sa ngã vào con đường tội phạm đến như vậy.
Một tháng trước, ông suýt chút nữa thì ra tay gϊếŧ người, vậy mà một tháng sau không khắc phục tội ác của mình, tiếp tục dấn thân vào con đường cướp giật nữa sao?
"Nếu không tin em có thể mở TV nên xem."
Hứa Mạt Phong vuốt ve an ủi cô, hắn biết cô không tin lời của hắn nói cho nên hắn mới căn dặn cô.
"Vụ việc này đã được nhà báo đưa tin, em không mở TV lên xem không thì cũng có thể mở trang báo mới để cập nhật thông tin này."
"Không! Em không muốn bố em bị như vậy..."
Châu Thục Đàn gồng mình ngồi dậy, hai tay bám chắc vào hai bên bả vai của người đàn ông, nước mắt không ngừng lăn trào những giọt lệ mặn chát.
"Xin anh hãy cứu bố em! Vì ăn chơi a dua theo những thú vui mà ông chú giới thiệu nên bố em mới trở nên như vậy! Bố em không hề xấu tính như anh nghĩ!"
Nhìn dáng vẻ bí thương của người con gái, Hứa Mạt Phong đâu làm ngơ chuyện này. Hắn mềm lòng, nâng cằm của cô lên, đối diện với khuôn mặt xinh đẹp của cô mà nói.
"Vậy thì ngoan ngoãn nghe lời của tôi!"
Châu Thục Đan đương nhiên hiểu được hàm ý trong câu nói của người đàn ông.
Vì bố, cô có thể làm tất cả, chỉ cần ông có được cuộc sống an nhiên, không có thế lực xấu tẩy chay đi con người vốn lương thiện của mình.
Lòng bàn tay của Châu Thục Đan di chuyển lên ôm lấy hai bên má của người đàn ông.
Cô gái nhỏ hít một hơi thật sâu, sau đó mở mắt ra đối diện với ánh mắt đang chờ đợi của đối phương.
Không để chậm chễ dù chỉ là một giây, Châu Thục Đan can đảm đặt môi mình lên môi của người đàn ông, đầu lưỡi vụng về không có một chút kinh nghiệm vươn ra phác hoạ hình dáng khuôn môi của hắn.
Người đàn ông biết điều mở rộng cơ hàm của mình ra để cho cô gái thuận tiện đưa đầu lưỡi vào bên trong, động tác rụt rè cuốn lấy đầu lưỡi của hắn, học cách đảo lưỡi giống như hắn đã từng làm với cô.