Dù sao giữa cô và anh đã tồn tại một con đường ngăn cách vô hình, cản trở làm cho hai người không thể đến được với nhau. Quan hệ giữa cô và anh ta tồn tại ba chữ "người yêu cũ" hoặc là quan hệ em dâu và anh chồng.
Một vách tưởng ngăn cách quá mỏng manh nhưng không thể nào bước qua được vạch giới hạn ấy.
Số phận đã an bài, không thể nào đi ngược lại với sự thật của nó.
"Xin lỗi, xin lỗi! Em chỉ biết xin lỗi thôi sao? Em không còn câu khác để nói với tôi sao? Tại sao em lại tàn nhẫn với tôi như vậy chứ? Tôi đã đợi em! Còn em thì sao? Vội vàng quay lưng lấy người mà mình không hề yêu! Có phải em vì tài tài che mờ con mắt cho nên mới ngu muội, dại dột lấy em trai tôi?"
"..." Giây phút này cô chỉ biết im lặng, lắng nghe những lời nói phẫn nộ, điên tiết của người đàn ông.
Trái tim của cô như hiu quạnh lại, xót xa biết nhường nào. Không tự chủ cảm xúc dưới đáy lòng mình mà nước mắt cứ tuôn rơi, rớt thành từng giọt một lắng đọng xuống mu bàn tay đang run rẩy đặt trên đùi.
"Tại sao người trao nhẫn cưới cho em không phải là tôi? Người là chỗ dựa tinh thần vững chắc cho em sao lại không phải là tôi?"
"...."
"...."
Người đàn ông gằn giọng, trách móc cớ sao cô lại vô tình với một mình hắn.
"Tại sao mọi chuyện lại như vậy?"
Hắn trách cô, tại sao không chờ hắn công tác về mà đã vội vàng gả cho người khác?
Hắn trách cô tại sao người làm chồng cô không phải là hắn mà lại là người đàn ông khác?
Hắn trách cô tại sao người nằm chung giường với cô, ôm cô vào lòng mà trao nụ hôn yêu thương, chúc vợ yêu mỗi tối ngủ ngon sao lại không phải là hắn?
Hắn trách cô tại người trao nhẫn cưới lại không phải là hắn?
Hắn trách cô tại nụ hồn đầu của cô lại không thuộc về hắn?
Hắn trách cô về mọi thứ, trách rất nhiều, không thể nào đếm xuể được hết.
Một người mình từng xem như cả sinh mạng của mình, nguyện hi sinh tất cả để người đó có được một cuộc sống vui vẻ ấy nay lại đột ngột quay xe, tự tay đập vỡ lời thề son sắc đã từng ước hẹn.
Theo đổi một thời gian, đã xin nàng được trái tim vàng nhưng nàng không trân trọng mà một tay bóp nát, cuộc tình gói gọn hơn một năm bỗng chốc vỡ vụn, tan thành mây khói.
"Tất cả chỉ là trò đùa, có đúng không?"
Rõ ràng nửa tháng trước vẫn còn ôm nhau thắm thiết, vẫn còn nở nụ cười nồng cháy với nhau, vẫn còn hẹn hò nhau dưới ánh trăng vằng vạc, vẫn còn cùng nhau ăn tối ở bên vỉa hè. Vậy mà nửa tháng sau khi công tác bên Mĩ về, hắn sững người khi nghe tin người con gái mình yêu đã lấy chồng. Điều hắn càng ngạc nhiên hơn, chồng của cô bạn gái không ai khác lại chính là người em trai ngốc nghếch của mình.
Tối nay khi dùng bữa tối, hắn không có tâm trạng để ăn uống, cố gắng nuốt trôi cục tức xuống bụng nhưng không sao khắc phục được tâm trạng ngổn ngang như cồn lửa của mình được.
Ánh mắt hắn lạnh lùng mang theo tia ghen tuông khi nhìn thấy người mình yêu gắp thức ăn ngon vào bát em trai mình. Lúc đấy hắn hận không thể ăn tươi nuốt sống người con gái đó ngay tức khắc. Cả bữa cơm hắn không động đũa, chỉ biết nhìn chằm chằm vào cô, như thể một con sư tử đang rình một con lai ngơ ngác lạc đàn giữa chốn rừng sâu thăm thẳm.
Bữa tối kết thúc, hắn tìm đủ mọi cách để tiếp cận Châu Thục Đan. Khổ nỗi thằng em ngốc của hắn vẫn cứ luôn đeo bám theo cô dai như đỉa đói, thậm chí không rời nửa bước. Lúc đó hắn chỉ biết ôm hận vào trong lòng, sải rộng bước chân về phòng riêng của mình.
Khi đã qua mười hai giờ đêm, hắn trằn trọc, lăn qua lăn lại không ngủ được. Chợt trong đầu hắn hiện ra cảnh tượng không được đẹp đẽ cho lắm. Hắn nghĩ giờ này người mình yêu chắc hẳn đang nằm trong vòng tay ấm áp nuông chiều, được thằng em ngốc nghếch ôm vào lòng, trao cho nhau nụ hôn nồng thắm, và cả những hình ảnh cấm cũng hiện ra trong ý nghĩ của hắn.
Hắn chịu không nổi mà lần mò tìm đến phòng ngủ của em trai ngốc kia. Cũng may thay thằng em ngốc của mình không có thói quen khoá trái cửa. Hắn càng thuận tiện đột nhập vào bên trong căn phòng.
Hắn nhìn thấy cô gái đang nằm ngủ trên giường, quai áo ngủ đã trễ xuống vai, để lộ ra bầu ngực đẫy đà lúc ẩn lúc hiện trong tầm nhìn của hắn. Du͙© vọиɠ nguyên thuỷ bấy lâu nay hắn kìm nén bỗng trong vài giây ngắn ngủi đã cháy bừng bừng trong lòng. Tính chiếm hữu làm của riêng trỗi dậy mà mang cô về phòng.
Châu Thục Đan nghe lời nói mang theo cơn phẫn nộ, cô chỉ biết ôm chặt hai tay che đi nơi nhạy cảm trên cơ thể của mình. Cô hơi nghiêng đầu sang một bên, cố né tránh đi ánh mắt thèm khát của người nằm trên, giọng nói pha lẫn chút nghẹn ngào.
“Xin lỗi, xin anh hãy quên đi quá khứ của hai ta. Giờ em đã là vợ của em trai anh, xin anh hãy giữ khoảng cách với em dâu!”
Nghe Châu Thục Đan nói những lời xa lạ, hắn càng giận dữ như hổ đói, mạnh bạo giật đứt áo ngực của cô đi. Bầu ngực căng mọng thoát khỏi vật cản liền đung đưa trong không khí. Ngay sau đó bị hắn ta tàn nhẫn xoa bóp, nhào nặn không một chút thương tiếc.
“Em là của tôi! Trên người em chỉ có mùi vị thuộc về riêng tôi!”
Hắn gằn giọng, sau đó cúi xuống hôn lên chiếc cổ thon dài của cô, đôi môi ấm nóng di chuyển xuống xương quai xanh rồi dừng lại trước bầu ngực căng mọng. Những nơi hắn lướt qua đều in lại dấu vết mờ ám chỉ thuộc về riêng hắn.
Người đàn ông hé miệng ra, bao phủ lêи đỉиɦ ngọn nơi gò đồi. Đầu lưỡi ướŧ áŧ viền quanh viên trân châu hồng hào, sau đó khẽ nghiến nhẹ trước răng cửa. Động tác của hắn dường như kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến hàng nghìn dây thần kinh nhạy cảm đang phân tán khắp cơ thể cô, dường như có một luồng điện phóng kích, chạy thẳng lên đại não khiến cho toàn thân trên của cô ưỡn cong lên, cổ họng thoát ra âm thanh kiều suyễn.
“Ưm…”
Thanh âm vừa thoát ra khỏi cuống họng ngay lập tức cô hoảng hốt đưa tay lên che lấy miệng.
Đây là giọng nói thường ngày của cô ư? Tại sao nó lại khác đến như vậy chứ?
Nghe được âm thanh khác lạ của cô gái, người đàn ông cong môi lên để lộ một nụ cười tà mị. Anh ta dạng rộng hai chân cô sang hai bên, cô thẹn thùng xấu hổ muốn khép lại nhưng chen vào đó cả một cơ thể cường tráng.
Người đàn ông vuốt ve đôi môi mềm mại của cô, nhìn cô với ánh mắt chất chứa bao tia du͙© vọиɠ. Thanh âm cất lên trầm đặc, dường như biến thành một người khác hoàn toàn, giống như một con quái thú đột lốt thỏ đế đang rình rập con mồi.
“Đêm nay sẽ là đêm tân hôn của chúng ta!”
Châu Thục Đan sợ hãi, dùng hết sức lực bình sinh có trong người, liều mình giãy giụa để thoát khỏi móng vuốt của loài sắc lang.
"Không! Không! Đừng mà... đừng làm như vậy... không... huhu..."
Nhưng bản tính lưu manh trong người hắn ta trời sinh đã có. Con mồi càng điên cuồng tìm đường trốn thoát thì càng tạo cho kẻ săn mồi có cảm giác hứng thú, bầu không khí săn bắt trở nên hồi hộp, hào hứng hơn.
Châu Thục Đan ngót nghét gần mười tám, còn hắn lại là một thanh niên phong độ đã hai mươi chín tuổi.
Tuổi của hắn xứng đáng gọi bằng chú, nhưng nhan sắc lại trông rất giống những anh thanh niên vừa mới bước chân ra đời, tầm hai mươi ba, trạc hai mươi bốn tuổi.
Cô quen biết hắn trong một buổi thay bạn đi xem mắt nhưng lại nhầm đối tượng, và từ đó mối lương duyên giữa hai người dần được sợi dây tơ hồng gắn kết lại với nhau, không phân biệt tuổi tác.
Hắn hơn cô mười một tuổi. Cô là nữ sinh cao trung năm ba, còn hắn là một vị tổng tài trăm công nghìn việc.
Hai người thi thoảng có buổi gặp mặt vào đêm trăng tròn, cùng nhau đi dạo những con phố, lướt qua những vườn hoa hồng tươi trong những dãy đường vừa vừa lớn.
Nhưng đời đâu ai ngờ trước được, cô lại trở thành em dâu của người đàn ông, mối tình đầu không có một lý do thoả đáng nào mà cứ thế dừng lại.
"Mạt Phong, em xin anh đấy! Đừng mà..."
Bất đắc dĩ, Châu Thục Đan đành gọi tên bạn trai cũ, cái tên cô không muốn cất tiếng lên một chút nào, bởi sâu trong tâm trí của cô, cái tên này chứa chan nhiều kỷ niệm vui buồn cũng như là tội nỗi mà cô đã nợ với anh ta.
Cô nghẹn ngào cất tiếng gọi hắn, mong sao có thể đánh thức ý trí tỉnh táo có trong người hắn.
Nhưng đã quá muộn.
Người đàn ông sớm đã bị cơn ghen làm lu mờ con mắt, bị bản tính phẫn nộ lấn át đi tính cách dịu dàng vốn có. Giờ đây hắn hệt như một con ngựa hoang bị đứt dây cương, lộng hành cao chạy xa bay để đi tìm những thứ khát khao, tự do đang chào đón ở phía trước.
"Để chuẩn bị cho đêm tân hôn, trước tiên ta phải masage để giãn gân cốt đã."