Nghe tiếng động xung quanh cô thoáng tỉnh, cố gắng đảo đôi mắt mệt mỏi một vòng, hình như hai ba người có vẻ ngoài kì lạ, trên đầu tua tủa những chiếc lông vũ đen trắng, cô thầm nghĩ cũng đúng, đây đâu phải nơi con người ở.
Bọn họ loay hoay khắp phòng rộng lớn, hình như là lau chùi dọn dẹp căn phòng này.
Lúc bây giờ cô mới ngắm nhìn lại rõ hơn, nơi này khác xa với chỗ cô ở cùng gia đình, căn phòng rộng hơn cả 3 ngôi nhà xập xệ của gia đình cô ghép lại, cô bắt đầu choáng với độ trang hoàng lộng lẫy xa hoa này dù chỉ một góc nhìn nhỏ nơi gường nằm của mình, đèn chùm trên trần nhà là một khối pha lê rất lớn có ánh tím dịu nhẹ, mỗi chi tiết của phòng đều chặm khắc tinh xảo và đều dát vàng lấp lánh, tuy Lian chưa tới những nơi xa hoa nhưng cô chắc nơi này giống như chỗ ở của một vị Vua, từng vách tường, chiếc ghế, kể cả tấm bình phong như một tuyệt tác.
Lian vẫn không thể cử động nổi, giữa hai chân Lian lỗ nhỏ bị ȶᏂασ liên tục nên bộ dạng phía dưới nhìn đến be bét. Không còn khít chặt như ban đầu nữa, hai mét thịt lớn nhỏ đều tách ra hai bên, đỏ tím. Nhìn vào cứ như bị trăm người cưỡиɠ ɠiαи.
Từ bên trong tϊиɧ ɖϊ©h͙ sệt sệt chảy ra lúc ồ ạt, lúc thì từ từ nhiễu xuống, nhìn dâʍ đãиɠ vô cùng. Quả thật phía dưới cô đã bị chơi sưng đỏ như muốn hỏng rồi.
Khi thấy cô dương như đã tỉnh, các nữ yêu mang nhẹ nhàng đi đến bên cạnh giường không ai nói gì với ai, cô liền cứng người ngại ngùng khi họ chạm vào, họ bắt đầu lau chùi thân thể cô, người dùng khăn ấm lau toàn thân đầy vết bầm tím do hoan ái vô độ, cô giật mình hơn khi một cô gái nữa chạm vào bên dưới, Lian không thể chịu nổi tình cảnh này, cô không quen được người khác chăm sóc thế mà nay để họ lau dọn nơi xấu hổ kia, cảm giác ngại ngùng tột độ mà không thể làm được gì chỉ biết phản xạ căng cứng người.
Bất lực nín thở, lại một người ấn nhẹ lên chiếc bụng gồ như chữa ba tháng của cô, đẩy phần tinh ở sâu bên trong ra ngoài, một người khác lấy khăn mỏng lau sạch xung quanh âʍ ɦộ, đôi khi còn phải nhẹ cho tay vào một ít ở cửa huyệt để móc tinh ra, lập lại động tác nhiều lần như vậy mới tạm ngừng. Âʍ đa͙σ non nớt của Lian sưng đỏ như muốn hư nên cần bôi rất nhiều thuốc tiêu sưng, thuốc này các nữ quái bí truyền cho nhau vừa giảm đau mà còn tẩm bổ thân thể giúp kí©ɧ ŧɧí©ɧ sinh hoạt các loại chuyện xấu hổ đó.
Lian đau vừa ngại, nước mắt chảy ra rồi thút thít khóc, nhìn trông rất thương tâm nên làm mọi người đang quay xung quanh nhìn nhau lúng túng, lo lắng.
Một lúc lâu mới có thể tạm cho là làm sạch mớ tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt đó cũng là lúc Mar trở lại, thấy một cảnh thảm thương của cô gái nhỏ, có chút mềm lòng.
Các nữ yêu hầu thấy chủ nhân liền cung kính quỳ cúi đầu, theo ánh mắt của chủ nhân nhanh chống yên lặng rời đi. Lian vẫn còn đang nấc khóc thì giọng trầm truyền tới:
“Khóc cái gì, ta làm nàng không sướиɠ sao”
Nghe xong lời da^ʍ ác cô không nhịn nổi run sợ dùng tay che mặt đi, khóc muốn to thêm nhưng không dám, cố giữ tiếng nấc bên trong, thút tha thút thít nức nở, bản thân cô cắn mạnh môi muốn nín, sợ rằng khóc sẽ làm hắn khó chịu, đối với hắn cô chỉ có cảm giác sợ hãi như nhìn một ác bá.
Hắn thấy khó chịu khi cô tự cắn môi, liền chửi bậy “Khốn” rồi đi đến bên gường, con mặt đỏ rực nhìn cô, chịu không nổi nữa, ngồi phịch mạch xuống gường to, vì thân thể hắn quá lớn nên tạo một áp lực quanh nơi cô, làm bản thân căng cứng, tim đập mạnh như gặp một con thú dữ.
Hắn vậy mà lại ôm chặt cô gái nhỏ vào lòng một cách vô thức, cô chưa kịp tiếp nhận hành động đó thì hắn hôn nhẹ lên trán nhỏ cô như muốn nói cô ngừng khóc, ngừng cắn đôi môi đó, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận sự ấm áp như vậy từ hắn, và cũng có mỗi mình hắn làm vậy với cô, bố mẹ cũng chưa hề làm thế này.
Một hồi Lian như muốn tựa vào cơ thể Mar, chưa kịp thả lỏng cơ thể thì hắn làm cô cứng người trở lại, giọng trầm bên tai :
“Nàng nên làm quen đi, không thể cứ xấu hổ mỗi ngày”
Làm quen , quen việc gì , xấu hổ cái nào đây, việc bị hắn thao mọi nơi, hay thao trước mặt nhiều người, hay đừng xấu hổ nữa vì các nữ nhân kia sẽ phục vụ lao dọn bên dưới cô mỗi ngày…
Hoặc có lẽ là cô phải làm quen hết tất cả những việc đó.
“Nàng biết nói chuyện không? Hay chỉ có thể dâʍ đãиɠ rêи ɾỉ?”
Một lời hắn nói như sét đánh ngang tai cô, có khốn nạn lắm không, khi chính hắn là mọi nguyên nhân, đúng là tên đại ma đâu vô lý, cũng chính hắn làm cô rêи ɾỉ la hét hai ngày nay. Nhưng Lian vẫn cúi gầm mặt xuống không dám nói ra, không nhìn hắn, cũng không dám ý kiến gì.
Không hiểu sao đối với cô hắn đều muốn nhẹ nhàng kiên nhẫn lại một chút, trừ mỗi khi làʍ t̠ìиɦ, xung quanh hắn là vô số mỹ yêu diễm lệ, không chỉ vậy hắn quan hệ rất nhiều với vô số mỹ nữ quý tộc người phàm, nữ quỷ kiêu sa và cả thần nữ cao quý… duy chỉ có nàng làm hắn tiếc nuối, còn có ý nghĩ muốn phóng thích mầm móng rồng vào thân thể cô.
Nhẹ nâng cằm nàng lên đối mặt với hắn “Nàng tên gì?”
Khuôn mặt hắn rất đẹp, lông mày cao cương nghị, sống mũi rất thẳng, đôi môi mỏng vừa phải có nét kiêu ngạo, da mặt trơn mịn, ngạnh gương mặt rõ rệt, khiến nàng hơi choáng ngợp mà đắm say nhìn không rời ra được, nhất là đôi mắt màu đỏ như chứa đựng cả vực sâu tâm tối nơi quỷ dữ trú ngụ, tuy đáng sợ mà rời ra không được.
Hắn khó chịu hỏi tiếp:
“không nghe được sao?”
Ngay cả khi hắn nghiến răng, nghiến lợi cũng đẹp như vậy, ma lực tuyệt đẹp kia khiến Lian mãi một lúc mới bình tâm lại trả lời “Lian!”
“Lian thôi sao?”
“Là Lian Dante” nàng vội trả lời hắn rồi cúi mặt xuống tưởng như muốn rớt cả đầu xuống đất.
Cảm nhận nữ nhân này vẫn đang sợ sệt hắn nhăn mày thở dài làm nàng lại giật mình cứng người, hắn vứt cái chăn trên người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của nàng bế ra khỏi gường
Nàng sợ vội : “Đừng!”
“Đừng gì?”
“Đừng.. làm nữa” vừa nói giọng nức nỡ như muốn vỡ khóc.
Hắn cười không đáp lại, tiếp tục bế nàng đi đến bên cạnh một bể đầy nước.
“Đã lau.. người... không cần, không cần đâu!” nàng lắp bắp nói.
Hắn cuối đầu đặt lên trán của nàng nhỏ nhẹ mà nói : “ mùi tinh rất nồng, ngoan đi, phải lấy ra hết thì khi thêm đợt tinh mới vào mới không thấy khó chịu” rồi nhép miệng cười ác.
Câu nói dâʍ đãиɠ của hắn làm nàng đỏ mặt mà muốn khóc lớn, nàng quả thực rất sợ phải làm nữa.