Mar con Rồng ngạo nghễ bản tính thượng đẳng, thuộc giới Rồng tôn quý, với sức mạnh yêu lực khủng khϊếp, bất luận là nhân gian hay địa ngục đều sợ hắn ta.
Trong lòng Mar bây giờ một nhân loại ngu xuẩn, yếu đuối, chỉ cần dùng một ít lực ở bàn tay cũng đủ cô nát vụng (hơi quá).
Ngắm nhìn nữ nhân bị mình thao lộng mà ngất đi, vừa đáng thương, vừa bực tức cô gái quá yếu ớt. Bàn tay như tạc tượng dài cứng rắn của hắn chạm nhẹ lên khuôn mặt Lian. Chân mày cô đen mỏng nhẹ nhăn lại, đôi má đầy đặn hơi ửng hồng đáng yêu, không bị cái nghèo làm khô cằn đen nhám đi, đôi mắt nhắm chặt có dòng nước mắt chảy tán loạn thoát nhìn làm hắn mềm lòng, chiếc mũi không cao như các mỹ nhân hắn từng tiếp xúc, nhưng làm hắn muốn cắn vào, đôi môi vì hắn hôn mυ'ŧ quá mạnh giờ đỏ tía như máu và còn không khép lại mà như muốn hớp lấy thêm một ít không khí xung quanh.
Dáng vẻ Lian không đẹp mảng dẻ hay đồ sộ chân dai lã lơi cao sang như các yêu nữ kia. nhưng ôm vào rất thích làm hắn thoải mái cứ muốn ấp nàng trong lòng mãi mãi.
Rõ là một nữ nhân rất bình thường, chỉ lưu trong trí nhớ hắn là thân ảnh nhỏ bé run sợ cố ôm phủ lấy đứa em khi lũ sói đói và đám hổ tấn công. Khi ánh mắt cô nhìn vào hắn lúc đó sự run sợ hiện lên nhưng vẫn kiên cường ấm áp ,thật làm hắn muốn an ủi và cắn một ngụm đầy vào lòng mình.
Tự cười nhẹ thầm nghĩ thấy bản thân hứng thú nhất thời với cô gái nhân loại thấp kém này, và cần phát tiết liền ngay lúc đó mà thôi.
Đợi chơi chán chê thì đem vứt đại nơi nào đó!
Tim Rồng hơi nhói lên bên trong, hắn liền mày kiếm khó chịu nhăn lên rồi bỏ qua cảm giác đó, ôm Lian ngủ,
dù sao thì đã chinh chiến mấy ngày liền thêm vận động gần hai ngày cùng cô, nên dưỡng thần một tí.
Qua một hồi lâu, bầu trời ngã tối.
Toàn thân to lớn, cơ bắp như một vị thần cổ đại ôm gọn cô, thật khó khăn mới nhìn thấy được thân hình nhỏ bé nộm thịt mềm mại của cô bên trong Mar, như thói quen, cô dù mệt thế nào cũng không nằm lâu trên giường, giật mình tỉnh, nhúc nhích thân mình một ít, cố gắng mở đôi mắt liền cảm nhận rõ cơn đau mỏi truyền đến, nhất là bên dưới hoa nguyệt.
Cô nhìn xuống eo bụng mình thấy ngay cánh tay to, đầy cơ và rõ các đường gân đang choàng qua, khiến bản thân giật mình nhớ lại mọi chuyện diễn ra trong chớp mắt mà đầy ghê rợn.
Cô không dám nhúc nhích sợ sẽ làm ác ma thức dậy, cơ thể căng cứng, cố thở thật nhẹ, nước mắt vô thức chảy ra vì quá đau.
Hình ảnh từ từ tái diễn lại, nhớ rõ bản thân mình bị cưỡиɠ ɠiαи thê thảm thế nào, nhưng khủng khϊếp hơn là dưới sự chứng kiến của dân làng, có cả tiếng vang lên trong đầu là tiếng la hét của mẹ, ánh mắt vô vọng của bố lúc ấy, khi tên ác ma từng chút một đâm xuyên vào hoa huyệt cô, rồi tàn nhẫn bắn đầy tinh vào bên trong, rất rất nhiều lần và đem cô đi như bắt được con thú nhỏ.
Cô vừa tuổi nhục vừa lo lắng cho hoàn cảnh mình, không biết rằng bố mẹ cô sống nổi khi con gái bị cưỡиɠ ɧϊếp trước mắt họ, dân trong làng dèm pha cô, gia đình tuổi hổ, đau xót, không dám nhìn mặt ai nữa, gia đình cô tuy là những người dân nghèo, nhưng luôn có tự trọng trong người, nghĩ tới giọt nước mắt người nhà chảy vì cô, người cô như lặng đi đau khổ.
Bản thân cô sinh ra trong hoàn cảnh khó khăn nên hình thành bản tính hiểu chuyện, luôn nhìn vẻ mặt của người khác mà sống, yên lặng như tờ, luôn biết nhịn nhục, cố gắng đỡ đần bố mẹ bất cứ việc lớn nhỏ trong nhà. Không phải là cô không lanh lợi, hay không hoạt bát, hay không mạnh mẽ cô chỉ đơn thuần muốn yên ổn sống qua ngày.
Cô đang vô thức tự cắn môi đến rỉ máu, khóc nhiều hơn lúc nào không biết, cơ thể không kiềm chế được mà giật lên cùng tiếng nấc, nhiều lần như vậy hắn không động tỉnh gì, không lẽ hắn đã ngủ rất say không còn cảnh giác.
Cô liền cả gan cố thoát khỏi cơ thể rắn chắc của hắn, nắm nghiêng cố dùng hai bàn tay nhỏ xíu của mình nhấc cánh tay lớn trở ra, với cái sức như muỗi và hành động rón rén thì không thế kéo cánh tay khủng lồ đó ra.
Thế là cố trường thân mình về trước, rời khỏi l*иg ngực và cánh tay kiêng cố của Long nhân. Từng chút một, chút một làm thân thể bên dưới cô đau đớn hơn nữa. Để rời một cánh tay mà cô cứ tưởng đang lăn trên nền đầy gai, làm tâm trí lo sợ, thân thể thì đau mỏi hơn những cô phải làm việc tại nông trại cùng gia đình.
Một hồi thật lâu đã thoát ra khỏi người hắn, cô cẩn thận nhất, lê thân mình đến cạnh gường phía trước mắt cô. Bàn chân vừa chạm đất chưa kịp cảm nhận sự vững trải thì liền ngã phịch xuống, toàn thân đau đớn nằm dưới đất, khoảng cách mặt gường với nền đá hoa khá lớn nên gây ra tiếng động làm hắn tỉnh giấc, dĩ nhiên từ miệng cô cũng đã rên khẽ vì cái đau hạ thể.
Hắn mở nhẹ đôi mắt lười nhát của mình, mày kiếm nhăn lại, cánh tay lúc nãy ôm cô giờ trống rỗng làm hắn khó chịu, từ từ ngồi dậy dựa vào thành gường êm phía trên đầu hướng đến phía cô, đôi mắt, cái miệng mỏng của hắn như cười khinh, hoặc như không cười mà nhìn cô
Giọng khàn đặc thì thào: "Nàng còn nhiều sức lực lắm thì phải."
Trong phòng lúc này lại cảnh khiến người ta đỏ mặt.
“A…a….híc …. Làm ơn… tha ….đừng mà”
Mar đứng ở mép gường ôm cô mà đưa đẩy mạnh, cắm rút liên tục làm cô thống khổ.
Dươиɠ ѵậŧ to lớn của hắn cắm bên trong cô ở tư thế đứng, hai chân cô bị hai cánh tay đầy gân guốc nâng lên, cô bắt buộc phải quấn chặc hai bên hông đang giã mạnh vào cô, hai tay cô vô thức vòng tay ôm lấy lưng đây những khối cơ của hắn nhưng không ôm hết được, vòng tay cô quá nhỏ so với thân hình vạm vỡ của Mar. Cô cố bấu vào bả vai cứng của hắn, chỉ có âʍ đa͙σ hút chắc dươиɠ ѵậŧ to lớn kia, như nó là điểm trụ duy nhất để cô không bị ngã xuống nền đầy dịch thuỷ.
Miệng kêu rên làm nước miến từ miệng chạy ra không ngừng, kèm theo nước mắt nhìn thực đáng thương. Cô cảm thấy người hắn sao chỗ nào cũng to và cứng, cánh tay, ngón tay, cổ hắn đều rất thô cứng và nhất là dươиɠ ѵậŧ của hắn.
Cô bị lôi đi ȶᏂασ hết lần này đến lần khác một cách tàn nhẫn, khắp phòng đều là tiếng da thịt va chạm, âʍ ɦộ cô như sắp chịu không nổi nữa, nước dịch gần như cạn khô, mất cảm giác, cô không chịu nổi nữa rồi liền ngất đi.
Một lúc sau, hắn gầm nhẹ một tiếng liền bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt của mình vào sâu tử ©υиɠ cô lần nữa.
Đem cô về lại gường lớn, thân thể như ngọn núi đè lên cô, mυ'ŧ liếʍ bầu vυ' đầy vết xanh tím. Khi hết tiếng phạch phạch của cơ thể giờ còn lại tiếng mυ'ŧ chậc chậc chụt chụt của hắn, khắp mặt cô nhất là đôi môi bị hắn mυ'ŧ đến sưng đỏ. Hôn triền miên đến khi cô không thở được nữa mới nhả ra mà cười thoả mãn.
“ Sướиɠ lắm đúng không”, nhẹ nhàng nói.
Hắn cười cắn vành tai cô, rút dươиɠ ѵậŧ đã mềm ra, lỗ huyệt liền chảy một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ sệt đυ.c, làm thành một vũng trắng bệt bầy hầy ngay bên dưới âʍ đa͙σ cô.
Cô chỉ hận không thể chết ngày lúc này, muốn ôm chặt lấy cơ thể mình để bảo vệ bản thân mình mà thành một việc khó khăn, cô thật không thể cử động nổi nữa.
Đồ độc ác, quỷ dữ, bạo da^ʍ. Làm sao hắn có thể tàn nhẫn đến vậy. Bản thân lại nức nỡ thϊếp đi.
Nhưng cô không biết đây chỉ là khởi đầu của cô và hắn với cuộc sống sau này.
Ps: Chương sau tâm sự hỏi tên nhau đồ nha các bạn, chứ làm mấy ngày liền không biết tên con gái người ta ~^^~