Hoàng đế còn trẻ, không đứng được cũng phải đứng, trẻ như vậy mà làm hoàng đế rất là mệt. Chàng quen rồi, lúc làm hoàng tử thì áp lực lớn, mẹ chàng ngày đêm lo lắng con mình không giữ được mạng, lỡ chân cái sẽ chết trong tranh đấu. Đó là những ngày tháng cắn chặt răng mà đi, đúng là không dễ chịu chút nào. Làm hoàng đế thì tốt hơn chút, áp lực lớn nhưng ít nhất không cần lúc nào cũng phải lo lắng đề phòng quá mức.
Mấy năm nay Hoàng đế lục tục thu dọn bộ rễ tiền triều, làm một vị Hoàng đế đáng tin hơn một chút. Mỗi năm tới ngày giỗ của mẹ, chàng đi dâng hương rồi dập đầu ba cái, lòng thầm nói: Mẹ, tuy con làm nam nhân chẳng được tích sự gì nhưng làm hoàng đế cũng được.
Thân thể Hoàng đế không ra nam cũng chẳng ra nữ, từ lúc sinh ra đã vậy rồi. Mẹ chàng vì sinh ra “Yêu dị” mà suýt chút nữa mất mạng, cả hai mẹ con đều không được yêu thích, phải sống đau khổ ở dưới đáy hậu cung.
Thái hậu tốt xấu gì cũng là người bà nhân từ, không đành lòng nhìn cháu trai chịu tra tấn nên lúc lâm chung đã khuyên tiên hoàng rằng là: đưa đứa nhỏ đến đạo quán sống đi, con không thấy thì tâm không phiền, đứa nhỏ cũng không cần chịu khổ trong cung. Coi như tích phúc cho con, cho triều đình.
Thế là Hoàng đế được đưa đến đạo quan. Lúc đó chàng sắp tròn mười tuổi nhưng khi ấy cơ thể còn không chắc nịch như đích hoàng tử 6 tuổi, tự mình cõng tay nải cũ đến đạo quan. Đạo quan an bài chàng ở viện Bắc, bảo chàng đừng với viện Nam, đó là chỗ của nữ đạo sĩ.
Cái nhìn của con trẻ chưa đủ rộng, bị đạo sĩ lớn tuổi lừa gạt, lỡ chạy tới chỗ suối nước nóng của nữ đạo sĩ.
Lúc ấy, ở suối nước nóng chỉ có một cô bé. Đây là đứa nhỏ mới tới —— mấy ngày trước Hoàng đế cũng nghe đạo sĩ lớn tuổi nói qua, đó là con út của một vị thống lĩnh, thân thể dị loại, bị đưa đến đạo quán sống.
Không ngờ lại gặp được ở đây. Bé gái từ trong suối đi ra, dùng khăn lau người rồi mặc quần áo. Nàng trông vẻ nhỏ hơn Hoàng đế, nhưng năng lực tự lập tốt, tự mặc quần áo đâu ra đấy. Có tiểu thư nhà quý tộc nào biết tự mặc quần áo đâu? Hoàng đế hiểu rõ, trừ khi nàng bị xa lánh trong nhà, không ai hầu hạ, chỉ có thể học cách tự mặc quần áo. Giống như hắn vậy.
Tuy nhìn thoáng qua, nhưng hắn thấy rõ, phía dưới cô bé đó có cây gậy của nam nhân.
—
“Bệ hạ, ngài chậm chút ạ.” Thái giám Tào Phượng Như đỡ vị Hoàng đế trẻ từ ngự liễn xuống dưới.
Hoàng đế hoàn hồn lại, ngẩng đầu nhìn tấm biển Điện Minh Loan. Minh Loan, Minh Loan, Loan phượng hòa minh, hẳn nên ban cho Hoàng hậu, chàng lại ban cho Quý phi. Chàng phải cho Quý phi, thần tử bên dưới có nghị luận bảo không hợp quy củ, chàng cũng chẳng để tâm.
Bên trong có mùi chè vải, Quý phi đưa chén ngọc đã ướp lạnh đến trước mặt chàng: “Bệ hạ nếm thử đi ạ.”
Hoàng đế cầm muỗng múc một ngụm, hương vị đúng là khá ngon, ngọt thanh không ngấy. Chàng lại múc một muỗng cho Quý phi: “Sở Yên cũng nếm thử.”
Lăng Sở Yến húp muỗng chè, đôi môi lấm tấm vệt trắng, trái tim Hoàng đế rung động, ôm nàng hôn lấy. Lăng Sở Yến không chống đẩy mà theo đà ngã xuống ghế dài. Hoàng đế hôn đến nóng cả đầu, vội vàng mυ'ŧ lấy mυ'ŧ để hai cánh môi đỏ.
Chè cũng không ăn nữa, Hoàng đế nằm trên giường ngước nhìn nữ nhân trên người, giơ tay vuốt ve khuôn mặt nàng: “Trẫm….”
Trên mặt Lăng Sở Yên vẫn không nhìn ra biểu cảm gì, mỗi lần Hoàng đế nhìn nàng như vậy, lòng nàng luôn chua xót.
Hoàng đế là một hoàng đế tốt, hơn nữa còn là một trượng phu tốt khó thấy. Nàng hiểu rõ.
Lăng Sở Yến nắm bàn tay chàng, khẽ hôn lòng bàn tay: “Tam Lang không vội.”
Nàng không nhanh không chậm cởi xiêm y ra, bắt đầu cởi từ váy dưới, lộ hạ thân trần trụi với Hoàng đế.
“Bệ hạ muốn cái này sao?” Nàng đưa mắt nhìn cơ quan không bình thường của mình.
Khuôn mặt Hoàng đế đỏ ửng lên. Cho dù nhìn thấy nó bao nhiêu lần, chàng vẫn không quen được. Vật đó cực đại thô tráng, tuy chưa hoàn toàn sống dậy nhưng kích cỡ đã cực kì dọa người, màu sắc tím sẫm, phía trên gân xanh nổi lên như rồng đằng mây đen, uy vũ hùng tráng, phần đầu bóng loáng mượt mà, to như trứng gà, tràn đầy sức sống, chỉ thẳng vào mặt Hoàng đế, dường như giây tiếp theo nó sẽ phun ra dịch đυ.c.
Tối hôm qua bọn họ như vậy, nàng bắn lên mặt chàng, muốn chàng nhìn dáng vẻ nước mắt lấm len bị nữ nhân bắn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình qua gương, để chàng xem mình có dáng vẻ của Hoàng đế không, xướng kĩ càng tốt hơn chàng. Nhưng chàng nhìn mà nóng cả người, phía dưới lại ướt.
Hoàng đế nhớ lại, tim đập càng nhanh, duỗi tay sờ soạng, lòng bàn tay chàng nóng bừng bừng. Việc chưa làm xong lúc giờ Ngọ trong thư phòng lần lượt hiện lên trong đầu chàng. Không nhịn được dựa qua đó, dùng đầu lưỡi khẽ liếʍ phần đầu gậy.
Lăng Sở Yến phát ra tiếng thở dài thỏa mãn, nhắm mắt lại, ngầm đồng ý chàng làm vậy. Hoàng đế cảm thấy hưng phấn, không phải lúc nào Lăng Sở Yến cũng thích chàng làm thế, có khi chàng muốn “ăn” cũng không được. Chàng hé miệng, cố gắng ngậm toàn bộ qυყ đầυ, đồ vật rất tanh, hương vị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhưng mỗi lần đưa nó vào miệng là chàng lại thêm hưng phấn.
Dươиɠ ѵậŧ trong miệng chàng hơi nảy lên, cọ xát khoang miệng chàng. Chàng đưa tay đỡ gốc rễ, lại nuốt thêm 2 tấc nữa, chỉ cảm thấy đồ vật giã tới yết hầu của mình rồi, lập tức kí©ɧ ŧɧí©ɧ nôn khan, nước mắt chảy xuống.
Chàng vội vàng điều chỉnh lại, dùng đầu lưỡi liếʍ rồi lại mυ'ŧ, đem gậy thịt mυ'ŧ ra tiếng chóp chép. Lăng Sở Yến cúi đầu thấy thần sắc mê ly, bộ dáng tham lam cắи ʍút̼ dươиɠ ѵậŧ của chàng: “Thích ăn thế à?”
Hoàng đế không nghe rõ nàng đang nói gì, hai tay linh động loát bộ rễ, lại mát xa hai quả trứng ở dưới. Kỹ thuật thành thục, tiến lui thích đoán, chỉ sợ nam sủng hay luyến đồng chuyên môn được nuôi trong cung cũng không bằng một phần mười chàng.
Lăng Sở Yến nảy sinh ý đồ độc ác, đặt tay sau gáy chàng, dùng sức thọc ra thúc vào khoang miệng chàng: “Sướиɠ không?”
Hoàng đế ôm eo nàng, cố gắng phối hợp, thân thể đón nhận từng trận kɧoáı ©ảʍ, trận sau phê hơn trận trước, bị nàng cắm đến khi kêu ô ô. Hắn thở không đều, hơi thở dồn dồn nghẹn ngào, giống như con chó kêu tiếng động dục.
Lăng Sở Yến đưa dươиɠ ѵậŧ ra khỏi miệng chàng, dựa vào thành giường, dùng chân câu lấy cằm Hoàng đế: “Bò lại đây, liếʍ.”
Hoàng đế lắc mông bò đến, nắm chân nàng đưa đến hạ thế của mình, miệng lại ngậm gậy thịt. Lăng Sở Yến hung hăng đạp thứ giữa háng chàng, chàng khẽ rên , mông càng vặn vẹo. Chàng vừa nhả ra nuốt vào côn ŧᏂịŧ, vừa mở hai chân tùy ý để Lăng Sở Yến đùa bỡn chốn riêng tư, mông chu cao, làm dáng vẻ dục nô thừa hoan, miệng bị cᏂị©Ꮒ đến nhức mỏi cũng không lùi bước.
Lăng Sở Yến sướиɠ không thôi, dùng hai chân nghiền nơi riêng tư của chàng, đạp lên âʍ ɦộ chàng. Hoàng đế chỉ cảm thấy dương cụ trong miệng nhất thời lớn lên vài phần, làm khoang miệng hoàn toàn căng ra, bị cᏂị©Ꮒ thành túi mυ'ŧ của nhục cụ.
—– Thật lớn, phê quá. Thật muốn bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào miệng.
Hơi thở chàng dồn dập, hai tay không kiên nhẫn xoa bóp hai trái tinh hoàn.
Lăng Sở Yến bị chàng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, mở tay chàng ra: “Muốn ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ à?”
Hoàng đế gật đầu lia lịa, Lăng Sở Yến rút nhục cụ ra: “Nhưng thần thϊếp muốn bắn trên vυ' của Tam lang, làm sao bây giờ?”
Hoàng đế bò lại đây, vội vàng cởi bỏ xiêm ý, lộ ra bộ ngực của mình. Hai khối nhũ thịt thoát ra, không tròn trịa mềm mại như nữ nhân nhưng lại rắn chắc dài rộng. Hoàng đế có biết võ công, cưới ngựa bắn cung không nói chơi, nếu luận về dáng vẻ anh tuấn của nam tử, Hoàng đế không kém các vị tướng quân trong quân doanh. Nói ngắn gọn, trừ cái lỗ nhỏ ở dưới, chàng không có chỗ nào khác nam nhân cả.
Lăng Sở Yên cực yêu đôi nhũ thịt của chàng, bảo chàng ôm lấy nó hầu hạ mình. Hoàng đế quỳ gối trước hai chân nàng, thít hai khối cự nhũ lại cho đến khi chỉ còn một khe rãnh sâu, chàng đưa khối nhũ thịt bao lấy nhục cụ bồng bột phát dục, trên dưới cọ ma sát, miệng chỉ ngậm lấy phần đầu dương cụ. Như vậy vừa thỏa mãn yêu cầu “Bắn trên vυ'” của Lăng Sở Yên , lại có thể thực hiện mong muốn “Ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙” của mình.
Chàng cố gắng đè ngực, hai tay kéo vũ, miệng bú dươиɠ ѵậŧ, dáng người đã da^ʍ mỹ đến cực điểm, nhũ thịt lại làm cho dươиɠ ѵậŧ cực kì mẫn cảm, tê dại không thôi. Dương cụ tiết ra đυ.c dịch, làm hai vυ' ướt nhẹt, làm da lúa mạch của nam tử bị dâʍ ɖị©ɧ tưới đầm đìa. Cả người trên chàng mềm xìu, hai tay đùa bỡn hai vυ', miệng thì ân cần mυ'ŧ côn ŧᏂịŧ, nếu lúc này có người đi vào, thấy da^ʍ thái của hoàng đế đương triều, sợ là sẽ sợ xỉu đi.
Lăng Sở Yến nhìn mà hứng phấn bừng bừng: “Đồ dâʍ đãиɠ đúng là phóng đãng, nuốt hết không chừa một giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ của bổn cung đi, nếu không không có lần sau.”
Cuối cùng, nàng lại cắm vào một cách ngang ngược vài cái, dường như muốn thọc xuyên yết hầu Hoàng đế, qυყ đầυ thúc đến họng, thốt nhiên phun trào, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm nóng hỏi bắn ra. Hoàng đế ô ô gọi bậy nuốt vào, cho đến khi kết thúc bắn tinh cũng chưa nhả dương cụ mềm nhục ra.
Bây giờ Lăng Sở Yến mới sảng khoái phát tiết dục hỏa bị châm lên lúc ở giờ Ngọ, coi như thoải mái.
Nàng ôm Hoàng đế mệt mỏi vào l*иg ngực, dùng khăn lụa lau ngực và mặt chàng, lại đưa chén chèn tới, dùng miệng đút Hoàng đế cho thanh miệng. Cổ họng Hoàng đế vất vả, trong lòng lại rất thỏa mãn. Chỉ nghe Lăng Sở Yến trêu chọc mình: “No rồi?”
Mặt Hoàng đế nóng lên, quấn quýt lấy môi nàng: “Tướng công thật hùng tráng.”