Xe đi ngang qua Dương Gia thôn.
Dương Tử Mi xuống xe và từ chối không cho cô phục vụ kia đưa về nhà, tránh để người lớn trong nhà hỏi này hỏi nọ. Cô nghĩ, về đến nhà, nếu có bị hỏi chi bằng nói dối là ở chỗ sư phụ.
Về đến nhà, cô thấy ông nội và cha mình đang bàn tính chuyện xây vách ngăn, bà nội thì đang nhặt củi khô, còn mẹ thì đang cho em cô bú, mọi người hầu như không có vẻ gì là lo lắng, vội vã cả.
Thấy cô xuất hiện, mọi người vô cùng kinh ngạc.
- Ơ, cháu nội, sao hôm nay con về nhà sớm vậy?
Bà nội cô vừa lau mồ hôi vừa hỏi.
Xem ra, họ đều nghĩ tối qua mình ở lại đạo quán của sư phụ nên mới không lo lắng như thế, nhưng cô lại bắt đầu cảm thấy lo lắng.
- À... Hôm nay không cần học gì nhiều, nên con về nhà sớm.
Dương Tử Mi ngồi xuống trước mặt mẹ mình. Mẹ cô cho em gái cô bú xong liền để em vào võng và bảo cô trông em.
Em gái cô đang nằm trên võng mυ'ŧ mυ'ŧ ngón tay tròn tròn của mình, nhìn cô bằng cặp mắt ngây thơ, đen láy.
Dương Tử Mi đưa tay sờ vào gương mặt bé xíu dễ thương của em gái mình, em cô cười hắc hắc, vẻ rất vui và còn không ngừng giơ đôi tay bé nhỏ của mình lên nói chuyện ê a với cô nữa.
Nghĩ đến chuyện kiếp trước em gái mình chết thảm như thế, lòng cô bỗng nhiên thắt lại!
Kiếp này, cô nhất định phải ngăn chặn tất cả những chuyện đó, cô phải để em gái mình khỏe mạnh lớn lên và ngọt ngào gọi cô hai tiếng “chị ơi”.
- Anh hai, anh hai, có chuyện rồi!
Chú cô, Dương Hà vội vàng chạy đến và vui mừng gọi lớn.
- Chuyện gì vậy?
Dương Thanh ngẩng đầu lên hỏi.
- Lúc nãy Lương Như Hoa bất cẩn rơi vào hố vôi, bị bỏng hết nửa người, đang được đưa vào bệnh viện.
Dương Hà phấn khởi báo tin.
Lương Như Hoa bình thường hống hách, ngang ngược nên đều bị cả thôn ghét.
Dương Thanh nghe xong, ông hoàn toàn không có vẻ gì là vui mừng phấn khởi, ông chỉ ừ hử một tiếng rồi lại cúi đầu tính toán xem vách ngăn kia cần bao nhiêu vật liệu.
Dương Hà thấy vậy, biết là không thể tiếp tục nói chuyện phiếm gì nữa nên cũng buồn buồn đi về.
Dương Tử Mi nhớ là kiếp trước Lương Như Hoa không có bị tai nạn gì hết, giờ bà ta rơi vào hố vôi, nhan sắc bị hủy hoại, chắc là vì do cô đã phá phong thủy của mộ tổ tiên nhà họ đây.
Ba mươi phút sau, Dương Hà lại chạy đến, lần này anh lại la lên dường như phát hiện ra lục địa mới vậy:
- Trời ơi, trưởng thôn cũng xảy ra chuyện rồi, lúc nãy ông ta đưa vợ vào bệnh viện, xe đột nhiên mất thắng tông vào tường, nghe nói ông ấy bị thương rồi.
- Anh hai, anh nói xem, đây có phải là báo ứng không?
Dương Hà chạy đến kế bên Dương Thanh hỏi khẽ.
- Đừng nói bậy, coi chừng rước họa vào thân bây giờ.
Dương Thanh cảnh cáo em mình.
- Thôi được rồi, em không nói nữa, em chỉ thấy bình thường bọn họ cứ bắt nạt anh như thế nên mới nói để anh vui chút thôi, thật là.
Dương Hà nói xong, quay sang thấy Dương Tử Mi đang ngồi đọc sách bèn bước đến hiếu kỳ hỏi:
- Bé con, con đang xem sách gì vậy?
Dương Tử Mi khẽ cười đáp:
- Con chỉ xem đại thôi à.
- Ma Y Tướng Thuật?
Dương Hà thấy tên sách, liền nhe răng nói:
- Bé con, nghe nói con theo lão đạo trưởng trên núi học đạo, không lẽ con đang học mấy thứ bói toán mê tín của thời phong kiến này sao? Lại đây, con xem xem vận khí năm nay của chú thế nào đi.
Dương Tử Mi nhớ là kiếp trước Dương Hà sang Thâm Quyến làm việc, mua đi bán lại thế nào mà tích trữ được một thùng vàng, thậm chí còn mở một xưởng gia công gỗ lớn nữa, công việc làm ăn rất phát đạt.
- Không phải là chú đang chuẩn bị qua Thâm Quyến làm việc sao?
Dương Tử Mi giả vờ hỏi chú mình.
Dương Hà nghe thế, vô cùng kinh ngạc. Dạo gần đây, anh cũng đang muốn đi nơi khác kiếm tiền, nhưng ý nghĩ này anh chưa từng nói cho ai biết cả, ngay cả vợ anh cũng không biết. Anh không hiểu tại sao một đứa bé mới năm tuổi như Dương Tử Mi lại biết được chuyện đó, chẳng lẽ cô bé có thể xem tướng sao?