“Gì cơ?”.
Tô Chước cảm thấy sóng não hai người bọn họ khả năng không cùng một cái kênh.
Cố Thù thở dài, cuối cùng cái gì cũng chưa nói, lại nâng chân Tô Chước mà làm.
Gậy thịt thật lớn toàn bộ tiến vào, nhanh chóng đâm chọc hung ác lên chỗ thịt mềm mại. Dù sao cũng là người mình thích, Tô Chước không nghĩ cùng Cố Thù so đo quá nhiều.
Chất lượng giường dù rất tốt, nhưng bị hành động va chạm mạnh mẽ như thế cũng không thể không phát ra thanh âm kẽo kẹt kẽo kẹt, phối hợp cùng với tiếng Cố Thù thô suyễn với rêи ɾỉ của Tô Chước, không khí da^ʍ mĩ trong phòng dần dần gia tăng.
“A.. Nhẹ một chút.. Ân a.. Chậm. Chậm một chút.. Quá lớn.”.
Cố Thù đâm chọc lỗ nhỏ, cúi người gặm cắn đầṳ ѵú dựng đứng của Tô Chước, đầu lưỡi liếʍ quanh đầṳ ѵú, cố ý phát ra âm thanh kí©ɧ ŧɧí©ɧ Tô Chước, hắn còn dùng miệng trêu đùa đầṳ ѵú non mềm, hết lôi kéo, rồi lại liếʍ láp, nghịch xong bên trái lại chơi sang bên phải, chơi đến vô cùng sung sướиɠ.
Dươиɠ ѵậŧ dưới háng đâm chọc mấy trăm cái, mỗi lần đều đâm thẳng điểm mẫn cảm của Tô Chước, Tô Chước bị thao quen hoàn toàn không hề áp lực mà phóng túng phát ra tiếng rêи ɾỉ.
“Đại dươиɠ ѵậŧ của chồng em cᏂị©Ꮒ em có sướиɠ không hả ?”.
“Sướиɠ.. Ân a.. Thật lớn.. Ưʍ...” Tay Tô Chước ôm lấy lưng Cố Thù, “Em ...Em. sắp tới rồi. Ân. A.".
Cố Thù nghe vậy đâm càng nhanh càng mạnh, thân thể va chạm phát ra tiếng bạch bạch bạch dính nhớp, gậy thịt hung mãnh ra ra vào vào hậu huyệt.
“Ân a.. A.. Tới rồi.. Tới rồi.. a.” Tô Chước ưỡn lưng thẳng eo, cao trào tới mãnh liệt mà say lòng người, côn ŧᏂịŧ đằng trước bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng, hậu huyệt nhanh chóng co rút mạnh mẽ không có quy luật. May Cố Thù ngừng lại kịp, không thiếu chút nữa bị Tô Chước trực tiếp kẹp bắn.
“TᏂασ, Tô Chước, em đúng là tuyệt phẩm” Cố Thù hôn cổ hắn, “Bị chơi cũng có thể bắn ra, anh có phải nhặt được bảo bối hay không? Hử?”.
Tô Chước còn không có ở trạng thái cao trào phục hồi lại thần trí, Cố Thù đã bắt đầu một trận mới đâm vào rút ra. Cái mông cơ bắp đưa đẩy bất chấp cái gì chín sâu một cạn, chín nông một sâu, hắn cũng chỉ tưởng chơi Tô Chước, cᏂị©Ꮒ chết cái vưu vật này.
Tô Chước vừa mới cao trào, hậu huyệt không chịu được kịch liệt đưa đẩy như vậy, kɧoáı ©ảʍ tới đặc biệt mãnh liệt và đột nhiên. Hắn ân ân a a muốn nhích mông ra sau, Cố Thù nắm eo hắn, “Bảo bối không ngoan nha.”.
“Sướиɠ quá. Ân a.. Chậm một chút.. Chậm một chút được không.. Quá nhanh.”.
“Bảo bối đã làm cùng người khác sao?” Cố Thù sướиɠ, cái trán rịn ra lớp mồ hôi mỏng.
“Không. Không. Anh là.. người đầu tiên.".
“Em cũng vậy”, khóe môi , động tác ra vào càng kịch liệt.
Em cũng vậy? Trong bóng đêm Tô Chước chớp chớp mắt, không hiểu hết ý nghĩa những lời này .
“Ân... Chặt quá. Sắp bắn rồi, bảo bối. Anh bắn vào được không..”
“Ân a..Được.. Bắn cho em..”.
“Ân, bắn cho em.” Cố Thù nâng cao chân Tô Chước, thọc vào rút ra cực nhanh mấy chục cái, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng từ mã mắt chỗ bắn ra, bắn vào chỗ sâu nhất trong hậu huyệt.
Tô Chước bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng làm cho run rẩy, nhanh chóng nghênh đón cao trào lần thứ hai, kɧoáı ©ảʍ tràn đầy tiến đến, hậu huyệt lại lần nữa bắt đầu co rút không quy luật, “A. Lại đến.. A.. Lợi hại quá.. Ngô.. Ân..”.
Cố Thù bắn xong không có lập tức rút ra, mà duỗi tay bế lên Tô Chước, để cho hắn ngồi khóa lên trên đùi mình, trong bóng đêm hai người ôm hôn nhau say đắm.
“Tô Chước,” Cố Thù gặm cắn môi dưới Tô Chước, “Anh rất yêu em.”.
Tô Chước không trả lời, chỉ thuận theo ôm lấy Cố Thù, đều nói lời nói nam nhân trên giường không thể tin, điều này hắn vẫn là hiểu rõ.
Cố Thù lại hôn hôn bả vai Tô Chước, “Kết hôn với anh đi, được không?”
Hô hấp Tô Chước cứng lại, sững sờ, có chút không biết làm sao, “Cái gì?”.
“Ta nói ta muốn cùng em kết hôn.”.
“Tại sao?”.
“Anh sợ em đối tốt với người khác, rất sợ, em rõ ràng liền không phải thẳng nam, sao chỉ nói với anh em là thẳng nam? Vì sao đi với Đỗ Nhiên ra ngoài thuê nhà? Vì sao muốn dọn ra phòng ngủ? Em chán ghét anh như vậy sao.” Giọng nói Cố Thù mang theo chút ủy khuất, đáng thương vô cùng.
Tô Chước nghe vậy liền nhăn mày, “Em cùng Đỗ Nhiên đi ra ngoài thuê nhà lúc nào?”.
“Em hôm nay không phải ra ngoài ăn cơm cùng hắn sao, trở về liền muốn dọn ra ngoài”.
Đỗ Nhiên là bạn học cao trung của Tô Chước, quan hệ vẫn luôn khá tốt.
“Em .” Tô Chước không biết nên giải thích như thế nào, bỗng cảm nhận được dươиɠ ѵậŧ cắm tại hậu huyệt lại có xu hướng cứng lên, vội nói, “Em lừa gạt anh, tự em đi ra ngoài tìm phòng ở, không có đi cùng Đỗ Nhiên, giáo viên cũng không cho dọn khỏi phòng ngủ. Hơn nữa Đỗ Nhiên là thẳng nam, đã từng có vài người bạn gái, em đều quen biết.”.
“Thật?” Cố Thù ôm Tô Chước eo, “Em đây là thừa nhận chính mình không phải thẳng nam?”