Đêm hôm đó, mật tín ngoài biên cương ra roi thúc ngựa đưa vào tẩm cung của Vua Thuận Hòa.
Vua Thuận Hòa mới vừa vào ngủ đã bị đánh thức, mấy ngày nay ông đều uống thuốc của Liễm Chi đưa cho, giấc ngủ ban đêm rất ngon, cũng không dễ tỉnh dậy.
Vẫn là Trần Vượng Đức gọi vài lần ông mới tỉnh dậy được, vội vàng chuyển mật tín lên, Vua Thuận Hòa đứng dậy đi ra trước án kỷ lật xem mật tín.
Từ xưa đến nay làm đế vương, đều muốn thống nhất Trung Nguyên, nhưng Trung Nguyên rộng lớn, nói dễ hơn làm, kẻ địch lớn nhất của triều Đại Ngu chính là người Man Hồ ở phương Bắc.
Mấy năm trước, Thục vương dẫn binh đánh người Bắc Man Hồ vẫn chưa đầu hàng, chỉ có Ô Thiền Vu cầm đầu quân các bộ lạc đầu hàng, nguyện kết tình hữu nghị hai nước, hàng năm đều tiến cống nạp lượng lớn da lông và trâu bò cho Đại Ngu.
Cuối năm trước, Ô Thiền Vu mất, sau đó trưởng tử kế thừa vương vị, không ngờ tân vương này lại là kẻ rất có tham vọng.
Chưa đợi bộ lạc khôi binh dưỡng mã đã vội vàng tấn công biên thành Đại Ngu.
Điều kỳ lạ là vị tướng trấn thủ biên cương là mãng phu, vậy mà lại trúng kế của kẻ địch, cũng là do hắn tự cao tự đại, khinh địch chắc chắn sẽ thất bại.
Hắn bị người dụ ra ngoài thành rồi đánh úp bất ngờ, hiện tại không rõ tung tích, biên thành rối thành một nùi, mặc dù vẫn ra sức ngăn cản, nhưng không còn tướng, lòng quân hoảng sợ.
Đây là tin tức từ hai ngày trước.
Vua Thuận Hòa xem xong, mặt cũng đen đi vài phần.
Lập tức nói: “Gọi Liễm Chi vào cung cho ta, nhanh lên!”
Trần Vượng Đức biết được chắc chắn là biên cương gặp chuyện không hay, vội vàng ra sai người đi gọi Thục vương vào điện.
Phó Liễm Chi tỉnh dậy, biết phụ hoàng triệu kiến, e là biên cương có việc gấp.
Hắn lập tức tiến cung, Vua Thuận Hòa đưa mật tín cho hắn xem, Phó Liễm Chi nói: “Nhi thần lập tức dẫn phó tướng ra biên thành trước, lại mượn binh từ căn cứ Lương Châu Duyệt Châu, địa phận hai nơi này gần biên thành nhất, trong vòng hai ngày sẽ đuổi đến biên thành.”
Vua Thuận Hòa cũng có ý này, ông để Thục vương lập tức khởi hành, lại nói: “Trên đường Liễm Chi hãy chú ý an toàn, phụ hoàng chờ ngày con chiến thắng về triều.”
Phó Liễm Chi gật đầu, quay về vương phủ, triệu tập môn khách và phó tướng bàn bạc đối sách cụ thể.
Lúc bàn bạc xong đã là giờ sửu, giờ dần liền bắt đầu xuất phát.
Vẫn còn một ít thời gian, Phó Liễm Chi đứng dưới mái hiên ngắm nhìn trăng sáng trên trời cao, bên phía sư phụ ngày mai sẽ có người hầu sang bẩm báo, không cần hắn phải qua một chuyến.
Còn những nơi khác, Phó Liễm cũng định sẽ đi một chuyến.
------------
Xu Xu biết ngày mai Thục vương sẽ rời kinh thành, ra biên thành đánh giặc, biết lần này hắn sẽ đi khoảng một năm, vào buổi tối lúc nàng đi ngủ liền thở phào nhẹ nhõm.
Một năm sau, không chừng nàng đã có hôn phối, sẽ không tiếp tục nghĩ đến hắn nữa.
Về chuyện xảy ra ở biên thành, nàng biết được, là vì kiếp trước cũng từng xảy ra.
Nhưng nàng không thể nào báo trước chuyện này với đế vương, nếu không sẽ bị xem là yêu nghiệt mà bị thiêu chết.
Nàng biết trận này Thục vương sẽ đại thắng trở về.
Trước khi ngủ, Xu Xu đã suy nghĩ rất nhiều, hơn nữa ngày mai là ngày Thục vương rời khỏi đây, nàng thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nhưng lại lo lắng cho đại huynh cùng với rất nhiều dân chúng ngoài biên ải mà đi vào giấc ngủ.
Không biết ngủ đến lúc nào, Xu Xu bỗng giật nảy mình tỉnh lại, da đầu nàng run lên.
Ngày thường vào ban đêm nàng không cần nha hoàn gác đêm, càng không cần nha hoàn ngủ trên giường nhỏ hai bên.
Đều là nàng tự ngủ, nàng rất dễ ngủ, lúc đi vào giấc ngủ ở tư thế nào thì lúc thức dậy vẫn là tư thế ấy.
Đêm hôm qua nàng ngủ nghiêng, mặt hướng ra ngoài, lúc này đột nhiên tỉnh giấc, cảm giác có một bóng người cao lớn đứng ở trước giường.
Giờ khắc này Xu Xu cho rằng mình bị bóng đè.
Nàng nhớ trước khi ngủ cửa phòng đã đóng chặt, hơn nữa thị vệ trong phủ canh phòng rất nghiêm ngặt, bên cạnh còn có nha hoàn bà mụ trông coi.
Sao có thể có người nửa đêm đột nhập vào khuê phòng của nàng được?
Xu Xu lén véo đùi mình, đau đến mức nước mắt sắp chảy ra.
Nàng đang muốn lên tiếng gọi người thì bóng người kia bỗng nhiên lên tiếng: “Đừng sợ, là ta.” Là giọng của Thục vương.
Xu Xu thở phào, lại thẹn quá hóa giận, nàng ngồi dậy, may mắn vẫn chưa đến mức trời quá nóng nên nàng vẫn mặc quần áo đi ngủ.
“Điện hạ, người có ý gì?” Giọng Xu Xu có chút lạnh lùng, làm gì có ai đêm hôm khuya khoắt còn vào khuê phòng người khác, hơn nữa lại còn là người có thân phận cao quý làm chuyện kiểu này.
Phó Liễm Chi dơ tay bắn ra gì đó, bên ngoài lại phát sáng lên, xuyên qua màn lụa chiếu vào trong giường.
Xu Xu ngủ trên một chiếc giường bạt bộ*, Thôi thị đều cho làm những thứ tốt nhất cho nàng, chiếc giường bạt bộ dùng gỗ tử đàn làm ra hai cột thùy hoa, điểm đặc biệt của giường bạt bộ này là rất rộng, bên ngoài khung giường còn làm thêm một phòng nhỏ, giống như một căn nhà nhỏ độc lập, ngoài cùng mới treo màn lụa lên.
(*) Giường bạt bộ hay còn được gọi là giường giá đỡ, dành cho trẻ vị thành niên, giường nhỏ gọn và thiết kế đơn giản
Bên trong khung giường không có màn lụa ngăn cản.
Ánh sáng bên ngoài hắt vào, có hơi mờ mờ, nhưng đủ để Xu Xu nhìn rõ Thục vương điện hạ.
Hắn cao to, đứng trong giường bạt bộ vẫn có hơi áp lực, mặc cẩm y màu đen, khuôn mặt ẩn trong ánh nến, không nhìn rõ được nét mặt hắn.
Xu Xu lập tức phát hiện ra có gì đó không thích hợp, ngày thường nha hoàn bên cạnh rất tỉnh, nàng hơi có chút động tĩnh là bên kia có thể tỉnh lại.
Nhưng bây giờ nàng nói chuyện mà bên kia vẫn không có động tĩnh gì, Xu Xu ngồi trên giường, mái tóc đen nhánh xõa xuống vai, nàng có chút tức giận, nhíu mày lại, nói: “Điện hạ đã làm gì vậy?”
Phó Liễm Chi nhàn nhạt nói: “Không sao đâu, nửa canh giờ sau họ sẽ tỉnh lại.”
Hắn biết chuyện mình làm lúc này không hay ho gì, ban đêm xông vào khuê phòng cô nương phủ Quốc Công, nhưng chỉ còn một canh giờ nữa hắn sẽ rời kinh, muốn gặp lại nàng ít nhất cũng phải bảy tám tháng hoặc một năm sau, trước khi đi hắn muốn gặp lại nàng một lần, muốn tặng cho nàng thứ gì đó nên mới lỗ mãng xông vào khuê phòng nàng.
“Rốt cuộc điện hạ muốn làm gì?” Xu Xu tức giận đến mức tai đỏ rừng rực.
Phó Liễm Chi chậm rãi đi đến trước giường, thực ra cũng còn cách hai ba bước nữa.
Xu Xu sợ hãi, lùi vào trong giường, nàng nắm chặt chăn, hoảng hốt nói: “Điện, điện hạ ngài là chính nhân quân tử, ban đêm xông vào khuê phòng thần nữ đã là không đúng, vẫn mong điện hạ có thể nhớ đến ơn thần nữ tặng thuốc mà đừng làm khó thần nữ.”
Nàng lắp ba lắp bắp nói một câu, đương nhiên là rất sợ hãi rồi.
“Đừng sợ, ngày mai bổn vương sẽ khởi hành rời kinh, hôm nay qua đây chỉ vì muốn tặng Xu Xu một thứ, bổn vương tặng thứ này cho nàng xong rồi, bổn vương sẽ đi ngay.”
Phó Liễm Chi nói xong, vén vạt áo lên ngồi xuống giường, đưa tay nắm lấy cổ tay Xu Xu.