Mí mắt Tống Ngưng Quân bỗng nhảy dựng lên, siết chặt quả đấm.
Toàn bộ nhóm chủ tử phủ Quốc Công đều ngây người, vụ án lúc trước ở Bạch Cư Tự vẫn chưa được phá, kết quả bây giờ bắt được kẻ giật dây cũng ở trong phủ?
Mà còn là vì cướp miếng ngọc trên người Tam cô nương Tống gia.
Xu Xu giả vờ không biết, kinh ngạc nói: “Cái gì? Vì muốn cướp miếng ngọc ta đeo sao? Miếng ngọc kia là ta nhặt được từ nhỏ khi lên núi nhặt củi, sợ dưỡng mẫu cướp mất nên vẫn luôn đeo bên người, vì vụ cướp Bạch Cư Tự năm ngoái, trong lúc bối rối, không cẩn thận làm rơi mất miếng ngọc kia rồi, hơn nữa miếng ngọc kia không hề đáng giá, chúng cướp nó làm gì chứ?”
Đây cũng là nghi vấn trong lòng mọi người.
Quan sai nói: “Sự việc có liên quan đến phủ Quốc Công, cho nên hạ quan mới đến tận nhà tìm Lý Dực hỏi rõ ràng, vẫn xin Quốc Công gia giúp đỡ.”
Lý Dực là nhi tử nhỏ nhất của Lý Trung Thiên – tâm phúc bên người của Tống Xương Đức, ông ấy lạnh mặt nói: “Trung Thiên, gọi tiểu nhi tử của ngươi đến đây!”
Lý Trung Thiên lau mồ hôi trên trán, đi gọi nhi tử qua.
Lý Dực nhìn thấy quan sai, trong lòng cũng hồi hộp nhưng hắn vẫn rất bình tĩnh.
Quan sai hỏi hắn có liên quan thế nào đến chuyện cướp Bạch Cư Tự một năm trước, hắn chối phăng không chịu nhận, quan sai kia cười lạnh một tiếng, nói: “Ngươi không chịu nhận cũng không sao, trong tay những tên cướp này vẫn còn giữ mấy ngàn lượng ngân phiếu lúc trước ngươi cho, trên ngân phiếu còn có chương ấn và cửa hiệu đổi tiền, đến lúc đó đến tiền trang điều tra liền biết ngân phiếu này là của ai, xem ngươi có còn chống chế nữa không? Rốt cuộc tại sao ngươi lại mua chuộc bọn cướp làm chuyện này, Tam cô nương nói miếng ngọc bội kia không đáng mấy đồng.”
Sắc mặt Lý Dực trắng bệch, liếc mắt nhìn Tống Ngưng Quân một cái.
Sắc mặt Tống Ngưng Quân cũng tái nhợt y như vậy.
“Ngươi cái tên khốn này.” Trong cơn giận dữ, Lý Trung Thiên tát một bạt tai vào mặt ấu tử, tức giận mắng: “Rốt cuộc ngươi gặp chuyện gì mà lại bị sai khiến làm như vậy hả!” Ông ta tin tưởng nhi tử của mình sẽ không vô duyên vô cớ chém gϊếŧ người vì một miếng ngọc, đầu óc bị hỏng rồi mới có thể tốn năm ngàn lượng bạc đến Bạch Cư Tự cướp một miếng ngọc.
Lý Dực không hé răng, Lý Trung Thiên lại giáng xuống một bạt tai nữa, nói: “Nghiệt tử, lại còn không mau nói cho rõ ràng ra, cho dù ngươi không nghĩ vì bản thân, thì cũng nên suy nghĩ cho nương ngươi, bà ấy lớn tuổi rồi, nếu ngươi xảy ra chuyện gì không hay thì sao bà ấy chịu đựng được chứ, ngươi mau nói cho rõ ràng đi.”
Nhớ đến mẫu thân tuổi đã già, Lý Dực cắn răng.
Cuối cùng vẫn căm hận nói: “Rõ ràng chính là Tam cô nương không tốt, nhưng tất cả mọi người đều bị nàng ta che mắt, miếng ngọc kia là của mẫu thân Nhị cô nương, Nhị cô nương muốn lấy để làm vật kỷ niệm, nhưng Tam cô nương lại không đưa, Nhị cô nương quá nhớ nhung mẫu thân thân sinh, nhớ đến ơn sinh thành của mẫu thân thân sinh, chỉ còn lại một vật kỷ niệm, nhưng Tam Cô Nương cứ nhất quyết không chịu đưa thứ đó cho Nhị Cô Nương.”
Rốt cuộc Xu Xu không nhịn được, cười lạnh một tiếng, nói: “Ngọc bội là ta nhặt được khi còn bé lên núi hái củi, nói dưỡng mẫu cho ta khi nào chứ? Rốt cuộc ngươi đã bị Tống Ngưng Quân lừa dối như thế nào?”
Ánh mắt nàng lại chuyển đến sắc mặt tái mét của Tống Ngưng Quân, nói: “Cuối cùng vì sao ngươi lại muốn có được ngọc bội kia đến vậy? Ta thật sự không hiểu.”
“Cái gì?” Lý Dực mờ mịt nói: “Nhưng rõ ràng Nhị cô nương nói, rõ ràng nói là…”
“Ngươi đồ ngu ngốc này!” Lý Trung Thiên vô cùng tức giận, quát: “Ngươi đã bị nàng ta lừa gạt rồi !”
“Làm sao có thể, làm sao có thể…” Lý Dực vẫn không chịu tin, hắn nhìn về phía Tống Ngưng Quân, nói: “Nhị cô nương, rõ ràng ngươi nói thứ kia là của mẫu thân thân sinh ngươi, muốn giữ làm vật kỷ niệm, khóc cầu xin ta giúp, cầu xin ta tìm người trong giang hồ để họ diễn kịch, chỉ cần có thể lấy được ngọc bội, sẽ chấp nhận cho năm ngàn lượng ngân phiếu.”
Tiêu rồi, mọi thứ đều tiêu tan hết rồi.
Tống Ngưng Quân nhắm mắt không nói gì, nàng ta cũng không muốn nói gì nữa.
Nàng ta vốn phải có cuộc sống vinh hoa phú quý, sao phải vướng vào sai lầm chứ? Toàn bộ mọi thứ đều bắt đầu từ này Tống Ngưng Xu trở về.
Tống Ngưng Quân chậm rãi nhắm hai mắt lại, nước mắt lăn dài xuống.
Lý Dực liền hiểu ra, thì ra nàng ta thật sự lừa hắn.
Trong viện im ắng, không ai ngờ rằng dưỡng nữ phủ Quốc Công lại có thể thâm hiểm độc ác đến mức này, giống như đang xem người khác diễn một vở kịch.
Một vở kịch như vậy, khiến cho họ sởn cả gai ốc.
Tống Xương Đức mệt mỏi nói: “Nếu như đã rõ sự việc xảy ra thì làm phiền các người bắt người lên quan nha tra hỏi cho rõ ràng đi.”
Ông ấy vừa dứt lời, xung quanh đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai.
Tống Xương Đức ngước mắt nhìn qua, thấy Tống Ngưng Quân cầm lấy một con dao găm đâm về phía Xu Xu, trên mặt điên cuồng cười: “Tống Ngưng Xu, nếu không phải do ngươi thì ta sẽ không rơi vào kết cục này, lúc trước ngươi nên chết đi, vì sao không bị Tôn thị đánh chết đi chứ!”
Khoảng cách giữa Xu Xu và Tống Ngưng Quân rất gần, lúc mọi người phát hiện ra, đã không kịp ngăn cản.
Khóe mắt Thôi thị nứt ra: “Xu Xu!”
Lúc tất cả mọi người cho rằng Xu Xu trốn không thoát được, chắc chắn sẽ bị dao găm kia đâm một nhát vào tim.
Thì rơi vào trong mắt Xu Xu, động tác của Tống Ngưng Quân rất chậm, nàng theo bản năng làm theo động tác trong bộ chưởng pháp, bước chân sang bên cạnh, nghiêng người, dao găm lướt ngang qua ngực nàng, Xu Xu thuận thế giơ cánh tay lên, tung một chưởng vào ngực Tống Ngưng Quân, Tống Ngưng Quân bị giáng một chưởng lập tức cả người bay về sau hai ba trượng, ngã vào cột dưới mái hiên, trong miệng phun ra một dòng máu tươi.
Mọi người vốn không kịp nghĩ nhiều, trong khoảnh khắc Tống Ngưng Quân bay ra, tiếng mãnh thú rống giận vang lên.
Một bóng mờ bay ra theo, sau đó là tiếng thét chói tai của Tống Ngưng Quân.
Lúc này mọi người mới nhìn thấy rõ là một con báo xa-li hung mãnh đang cắn chặt lấy cổ tay của Tống Ngưng Quân.
Tống Ngưng Quân cũng cảm nhận được mùi tanh lướt qua, theo bản năng nàng ta bảo vệ lấy cổ, lúc nhìn thấy rõ ràng rồi mới thấy đối diện với một đôi đồng tử màu vàng kim đang nhìn chằm chằm mình.
Tống Ngưng Quân đau đến mức ứa ra mồ hôi lạnh, xương cánh tay bị cắn xuyên qua, sợ là sẽ tàn phế cánh tay này.
Trong đình viện.
Mọi người hoảng hốt, trước kia báo xa-li chưa cắn ai, đây là lần đầu tiên nó cắn người, ai cũng có chút sợ hãi.
Phía sau có tiếng ồn ào, báo xa-li há miệng ra, nó không xé rách thịt cánh tay của Tống Ngưng Quân, chỉ trực tiếp cắn đứt cánh tay, hoàn toàn phế đi cánh tay của nàng ta.
Nếu không phải Tống Ngưng Quân dùng cánh tay ngăn cản thì chỗ bị cắn sẽ là cổ nàng ta.
Báo xa-li đi đến bên cạnh Xu Xu, cọ cọ vào người Xu Xu.
Xu Xu xoa xoa cái đầu lông lá xù xì của nó, trong lòng mềm nhũn, có chút đáng tiếc, chỉ phế đi một cánh tay của Tống Ngưng Quân thôi, nhưng mà chờ lúc nàng ta vào ngục rồi, nhiều tội danh liên tiếp như vậy, Tống Ngưng Quân cũng không sống được.
Đám nô bộc trong viện bối rối.
Quan sai cũng bị dọa sợ, nói một tiếng với lão Quốc Công gia, áp giải Tống Ngưng Quân và Lý Dực đi.
Tống Xương Đức tiễn họ ra khỏi phủ, không liếc mắt nhìn Tống Ngưng Quân lấy một cái, kể lại chuyện Tống Ngưng Quân hạ độc Thịnh thị cho nhóm quan sai nghe, để họ điều tra rõ ràng.
Vài tên quan sai nhìn nhau, đáy lòng phát run, dưỡng nữ này của phủ Quốc Công thực sự đáng sợ.
“Tất cả giải tán đi!” Đại phòng Cao thị giải tán người hầu trong đình viện rồi đi vào nhà vấn an Thịnh thị.
Thịnh thị còn đang hôn mê, Phục thần y và Mã thái y đang bắt mạch cho bà ấy, mạch tượng vẫn vô cùng mỏng manh, nhưng ít ra còn có mạch tượng.
Xu Xu định đưa báo xa-li về Thấm Hoa Viện, nàng đi thăm Thịnh thị trước, sắc mặt Thịnh thị vẫn rất đỏ như vậy, lộ ra tia máu, Xu Xu đứng bên cạnh giường, đôi mắt hơi ẩm ướt, tổ mẫu nhất định phải mau khỏe lại nhé.
Sau khi Phục thần y bắt mạch cho Thịnh thị nói: “Ta suy đoán sáng ngày mai có thể tỉnh lại, đến lúc đó dùng một viên thuốc nhân sâm nữa, mặt khác ta sẽ để Xu Xu chuẩn bị dược liệu giải độc cho lão phu nhân, độc trong cơ thể lão phu nhân từ từ sẽ được thanh lọc.”
“Đa tạ thần y.” Tống Kim Phong nói, ông ấy xoay người nói với Xu Xu: “Còn Xu Xu nữa, cũng phải cảm ơn con, nếu không phải con phát hiện ra mẫu thân còn có mạch tượng thì hôm nay e là…”
Nói xong, ông ấy không nhịn được thở dài một tiếng.
Xu Xu lắc đầu, vẫn không nhiều lời.
Thôi thị ôm nữ nhi trong lòng nói: “Bảo nhi của ta không sao đấy chứ, vừa rồi thực sự dọa nương sợ!”
Xu Xu lắc đầu, nói: “Mẫu thân đừng lo lắng, con không sao.” Nàng thực sự không sao, chỉ là cả người đều mệt mỏi.
“Sao Xu Xu lại biết được Tống Ngưng Quân phối ra những dược liệu này?” Tống Kim phong hỏi.
Xu Xu lưỡng lự một lúc, mới nói ra sự việc người Trần gia đã được Quan Ngôn Quan Hạ điều tra ra trước đó: “Sau đó họ tra được Tôn thị không theo hai huynh đệ Trần gia về thôn Thủy Hương, dường như bà ta đã hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này, trong lúc này tiếp xúc với người Trần gia chỉ có Tống Ngưng Quân, cho nên nhân tiện con để Quan Ngôn Quan Hạ theo dõi Tống Ngưng Quân, biết được nàng ta đến hiệu thuốc bắc mua thuốc về, sau đó…”
Sau đó vì không muốn lập gia đình mà Tống Ngưng Quân muốn đầu độc Thịnh thị, muốn giữ đạo hiếu ba năm.
Tống Kim Lương nhìn nữ nhi, ấm giọng nói: “Vậy sao Xu Xu không nói chuyện này với phụ mẫu?”
Xu Xu im lặng, nếu nói ra họ sẽ thật sự tin Tống Ngưng Quân lòng dạ độc ác đầu độc tổ mẫu sao? Nói ra họ sẽ đưa Tống Ngưng Quân ra xa phủ Quốc Công sao?
Nói xong rồi thì có tác dụng gì, còn không phải họ vẫn nhớ đến công ơn nuôi dưỡng hơn mười năm qua với Tống Ngưng Quân, muốn giữ nàng trong hầu phủ chờ để gả nàng ra ngoài sao.
Thôi thị hiểu được suy nghĩ của nữ nhi, bà suy sụp ôm lấy Xu Xu, nói: “Nương xin lỗi, thực sự xin lỗi…”
Rốt cuộc họ đã phạm phải sai làm gì? Tạo thành tình trạng như hôm nay là do Xu Xu hay là do Tống Ngưng Quân.
Cũng không đúng, mà là do chính họ, Tống Ngưng Quân tâm địa độc ác, họ đã nhìn lầm người, nhưng nếu ngay từ đầu lúc tìm lại được Xu Xu, họ cũng trả Tống Ngưng Quân về lại nhà nàng ta thì mọi thứ đã khác rồi.
“Mẫu thân, con rất mệt mỏi, muốn về phòng nghỉ ngơi, độc của tổ mẫu, ngày mai con sẽ cùng sư phụ qua đây giải quyết.” Xu Xu nói khẽ.
Nàng thật sự rất mệt mỏi, thắt lưng đều rất đau, lúc này mới cảm nhận được đau đớn, đau đến mức nàng sắp không thể chịu đựng được nữa.