Nghiệt Hỏa (H)

Chương 27: Mềm quá, đâm bừa vài phát đã sưng

Hàng lông mày dài của Ngôn Sanh chau lại, cô vô thức trốn sang bên cạnh.

Dẫu cho giữa hai bọn họ đã làm chuyện thân mật nhất, nhưng cô vẫn không quen đυ.ng chạm của anh.

Thẩm Hoài Xuyên nhìn ra được sự chống đối của cô với mình, sắc mặt u ám đi mấy phần, cũng ôm cô chặt hơn.

Ngôn Sanh vẫn khó mà chịu đựng nổi, “Tôi…Ư…”

Mới nói được một chữ, mấy lời còn lại đều bị nụ hôn của anh chặn lại.

Thẩm Hoài Xuyên hôn rất mạnh, Ngôn Sanh khó chịu ậm ừ, còn chưa rêи ɾỉ được hai tiếng, thì đã làm cho anh cứng lên.

Cái lưỡi linh hoạt của anh cạy mở khớp hàm của cô, sau đó chẳng ngại ngần gì mà luồn thẳng vào trong.

Bàn tay to lớn luồn vào dưới vạt áo của cô, mục đích cụ thể trực tiếp đặt lên bầu ngực tròn đầy của cô.

Chưa qua được mấy phút, Ngôn Sanh đã bị anh giày vò tới nỗi thở gấp, sắc mặt đỏ ửng hai chân mềm nhũn, âʍ ɦộ cũng vì chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà chảy ra nước.

Thẩm Hoài Xuyên nhào nặn hai bầu ngực của cô thật mạnh, cảm giác được hai núʍ ѵú đã cứng lên rồi.

Đợi tới khi vân vê đủ rồi, lại cởi sạch áo ngủ trên người cô.

Anh mυ'ŧ lấy đầu lưỡi cô, ám muội hỏi: “Âʍ ɦộ đã ướt chưa?”

Ngôn Sanh cố gắng chịu đựng không thốt ra tiếng nào, không tình nguyện trả lời vấn đề lưu manh như thế này.

Thẩm Hoài Xuyên cười cười, cũng không tính toán với cô, bàn tay to lớn vuốt ve lưng cô, mở khóa áo ngực của cô.

Hai bầu ngực trắng mềm nảy lên, lộ ra trong không khí.

“Đù, to thế!” Anh lại nhào nặn thật mạnh một phát, tới nỗi cô phải “A” lên một tiếng.

Tiếng rêи ɾỉ khe khẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến Thẩm Hoài Xuyên làm cho da đầu anh trở nên tê dại, anh không tài nào khống chế được ngọn lửa trong cơ thể mình nữa, kéo cô ngồi lên đùi, vươn tay muốn cởϊ qυầи cô.

Ngôn Sanh không thoải mái bắt lấy tay anh, “Đừng….”

Tối qua cô bị anh làm đến hơn nửa đêm, âʍ ɦộ của cô tới giờ vẫn còn hơi sưng.

“Đừng cái gì cơ?” Thẩm Hoài Xuyên sờ đùi cô, “Ẩm ướt ra đấy rồi lại còn đừng? Nói một đằng làm một nẻo.”

Ngôn Sanh đỏ mặt, “Tôi đau…”

“Không sao, lần này tôi sẽ nhẹ chút.” Anh dịu dàng dỗ dành, “Âʍ ɦộ của em quá mềm rồi, chỉ đâm có vài cãi mà đã sưng rồi, làm thêm vài lần là được thôi.”

Ngôn Sanh biết, bản thân không ngăn cản được việc mà anh muốn làm, chỉ có thể mở to mắt nhìn anh lột sạch bản thân.

Bàn tay to lớn của Thẩm Hoài Xuyên sờ tới giữa đùi cô, ngón tay ấn vào âʍ ѵậŧ của cô, dùng sức xoa nắn.

“A” Cô thét lên, cảm giác được tiểu huyệt của mình bị anh xoa nắn tới mức vừa mềm vừa tê, thậm chí còn làm giảm bớt nỗi đau.

Ngôn Sanh vặn vẹo eo, muốn trốn thoát khỏi bàn tay của anh, nhưng còn chưa đợi tới lúc trốn được, một bãi nước lớn đã chảy ra từ cửa mình của cô.

Thẩm Hoài Xuyên nhìn bãi nước kia của của làm ướt tay mình, nhịn không nổi bật cười, “Lẳиɠ ɭơ như thế này, mà vẫn còn nói không muốn?”

Ngôn Sanh cắn chặt môi, cố gắng ép tiếng rêи ɾỉ bên miệng mình về.

Một tay Thẩm Hoài Xuyên vân vê bầu ngực cô, một tay xoa nắn âʍ ѵậŧ cô, hai đầu đều chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ, khiến cho cô khó chịu cuộn ngón chân, bàn tay nhỏ nhắn không kìm được nắm chặt ghế sopha.

“Có muốn tôi đâm vào không, hửm?” Anh nằm bò bên tai cô hỏi, âm thanh dịu dàng tựa như đang dỗ ngọt vậy.

“Không, không muốn…”Ngôn Sanh thở nhẹ, hai má đã bị lớp mồ hôi mỏng làm cho ướt nhẹp.

“Nói dối.” Móng tay của người đàn ông khẽ cào vào huyệt khẩu của cô, cảm giác được cơ thể của cô đang run rẩy, “Đều ướt nhẹp cả rồi, còn nói không cần?”

“A,aa…..” Ngôn Sanh chỉ để ý tới hưng phấn của bản thân mà thét lên, nào còn nói ra được câu từ chối nữa.

“Muốn tôi dùng cái gì đâm em đây?” Thẩm Hoài Xuyên tiếp tục hỏi, “Dùng ngón tay? Hay là dươиɠ ѵậŧ của tôi?”

Lời mà anh nói quá mức dâʍ ɖu͙©, Ngôn Sanh đột nhiên siết chặt tiểu huyệt, rồi bắn ra một bãi nước lớn.