Nghiệt Hỏa (H)

Chương 4: Muốn đem cô đè ở dưới thân hung hăng xỏ xuyên qua

Sau khi Ngôn Sanh rời đi không bao lâu, Huống Tử liền đẩy cửa đi đến.

“Anh Xuyên, anh không phải là coi trọng người phụ nữ này đi?”

Hắn đi theo bên cạnh Thẩm Hoài Xuyên nhiều năm như vậy, hoặc nhiều hoặc ít đối với người đàn ông này cũng có chút hiểu biết.

Vô duyên vô cớ, sẽ không đem người điều đến lầu sáu, còn biến thành bác sĩ độc quyền cho chính mình.

Mi mắt Thẩm Hoài Xuyên nhẹ nâng, từ từng tí đảo qua lọ truyền dịch, ánh mắt xa xăm, làm cho người ta nhìn không thấu thâm ý trong đó.

Sau một lúc lâu, Huống Tử nhìn thấy anh nhẹ nhàng gật gật đầu.

“Đúng, là tôi coi trọng cô ấy.”

……

Lại nửa tháng qua đi.

Vết thương trên người của Thẩm Hoài Xuyên đã gần như khôi phục, hoàn toàn có thể về nhà tĩnh dưỡng.

Nhưng anh ta vẫn luôn không muốn xuất viện, Ngôn Sanh làm bác sĩ độc quyền của anh, cũng chỉ có thể vẫn luôn chiếu cố thật tốt.

Từ ngày đó sau khi anh ta đưa ra cái yêu cầu vô lý kia, trong lòng cô đối với anh vẫn luôn còn có sợ hãi, khi tiếp xúc trong lòng luôn nơm nớp lo sợ, sợ anh ta làm ra cái gì chuyện khác người nữa.

Cũng may, là do cô lo lắng qua nhiều, mười ngày sau, anh cũng chưa nhắc lại đôi câu vài lời.

Giống như ngày đó nói chỉ là thuận miệng nói một câu vui đùa.

Hôm nay, như cũ tiêm thuốc cho anh, Ngôn Sanh lơ đãng thuận miệng dò hỏi, “Là anh sắp xếp cho tôi điều đến lầu sáu sao?”

Thẩm Hoài Xuyên đang đọc báo, nghe vậy nâng nâng đầu, cũng không đáp mà hỏi lại: “Cô cảm thấy thế nào?”

“……”

Ngôn Sanh thật vất vả mới có được chút dũng khí thiếu chút nữa bị một câu hỏi của anh đánh lui, cô hít sâu, căng da đầu lại hỏi: “Kia…… Anh có thể hay không thu xếp cho tôi trở về được không?”

Cô biết lời nói của anh ta có tác dụng.

Rốt cuộc, ngay cả viện trưởng cũng đối với anh ta tôn kính.

Thẩm Hoài Xuyên buông tờ báo xuống, “Làm sao vậy? Lầu sáu không tốt sao?”

“Không phải,” Ngôn Sanh lắc đầu, “Chỉ là tôi không thích ứng được.”

Anh ta không hỏi lại, ánh mắt đặt tại thân thể thon gầy của cô tuần tra qua lại.

Trang phục bác sĩ rộng thùng thình màu trắng mặc vào trên người cô, lại che lấp không được phong cảnh, ngực cao ngất, eo mảnh khảnh, còn có cặp chân thẳng tắp kia……

Thẩm Hoài Xuyên phát hiện trong lòng chính mình không chịu khống chế được mà dâng lên tà niệm.

Anh ta nhịn không được tưởng tượng, đem khối thân thể yêu kiều này đè ở dưới thân chính mình mà hung hăng xỏ xuyên qua, khi cặp chân thẳng tắp mảnh khảnh của cô đặt lên eo mình, sẽ là một loại tư vị thực cốt tiêu hồn như thế nào.

Ngôn Sanh tự nhiên không biết trong lòng anh ta đang suy nghĩ cái gì, cô thấy anh trầm mặc, lại tiếp tục nói: “Tôi mới vừa bị điều đến khoa ngoại, còn không có tích góp được kinh nghiệm gì liền lại bị điều tới lầu sáu rồi, như thế này đối với những người khác không được công bằng……”

Thẩm Hoài Xuyên lâm vào những suy nghĩ dâʍ ɖu͙© bị lời nói của cô kéo trở về.

Anh nghe lời nói của cô, nhịn không được có chút buồn cười.

Công bằng?

Cái thế giới cá lớn nuốt cá bé này, nào có cái gì gọi là công bằng?

Anh muốn giễu cợt cô, rồi lại không đành lòng phá hư chút hồn nhiên này trong lòng cô, cuối cùng cũng không cự tuyệt, “Chờ sau khi tôi xuất viện, cô có thể cùng chủ nhiệm của các cô xin một chút.”

Ngôn Sanh không nghĩ tới anh ta sẽ đáp ứng sảng khoái như vậy, mặt mày tức khắc giãn ra, “Thật vậy sao?”

Thẩm Hoài Xuyên nhìn trên mặt cô xuất hiện ý cười nhẹ nhàng, cảm giác tâm bị trêu chọc có chút ngứa.

Anh vẫy tay ra hiệu cho cô, “Lại đây.”

Ngôn Sanh đắm chìm ở vui sướиɠ không suy nghĩ gì, liền dạo bước đi đến bên người anh.

Mới vừa dừng lại bước chân, liền nhìn thấy anh đột nhiên duỗi tay đem chính mình ôm vào trong lòng ngực, sau đó nhanh chóng hôn lên môi cô.

Cô căn bản không kịp phản ứng lại, càng không kịp tránh đi, chờ tới khi lấy lại được tinh thần, đã ở trong tư thế nam trên nữ dưới bị Thẩm Hoài Xuyên đè ở dưới thân.

Ngôn Sanh trừng lớn đôi mắt, trong đầu trống rỗng.

Thẩm Hoài Xuyên một bàn tay từ vạt áo phía dưới của cô chui vào, một đường hướng lên trên, cuối cùng dừng lại ở trước ngực cô.

Như anh ta đã dự đoán, vυ' của cô xác thật rất lớn.